🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Hứa Tố quay lại phòng thí nghiệm, bọn họ đã cắt quan tài ra, chỉ chờ cô ta trở lại.
"Giáo sư, đồ bảo hộ......"
"Không cần." Hứa Tố biết bên trong là cái gì, bây giờ còn chưa bắt Phục Cừ về được, thứ trong quan tài còn đang ngủ say, sẽ không tạo ra nguy hiểm gì.
Những người khác không biết, hơn nữa đã mặc xong đồ bảo hộ.
Cho nên bọn họ vẫn mặc đồ bảo hộ đi vào.
Hứa Tố đứng bên cạnh quan tài, người bên ngoài điều khiển cánh tay máy, từ từ mở quan tài ra.
Hứa Tố thở ra một hơi, trong đáy mắt tràn đầy chờ mong.
Quan tài từ từ hé ra một khe hở......
Loa phát thanh đột nhiên vang lên: "Giáo sư, kiểm tra đo lường được bên trong có vật thể sống kỳ quái......"
Lúc trước quan tài được đúc nguyên khối từ Mithril, hoàn toàn ngăn cách mọi loại máy rà.
Bây giờ hé ra một cái khe, bọn họ lập tức đo lường được bên trong có thứ không bình thường.
Nhưng lúc này đã chậm.
Nắp quan tài 'rầm' một tiếng bị đánh bay, dây leo thô to bò ra từ bên trong, sinh trưởng nhanh chóng, trong chốc lát đã trở nên tươi tốt.
Ngoại trừ dây leo, còn có con dơi hình thù kì quái, từ bên trong bay ra, nhào về phía đám người Hứa Tố.
Sâu nhung nhúc bò ra khỏi quan tài......
"Á ——"
"Ra ngoài mau!!"
"Để chúng tôi ra ngoài!!"
"Mau mở cửa!"
"Tít tít tít...... "
Ánh đèn trong phòng thí nghiệm chập chờn.
Người bên ngoài phòng thí nghiệm bị dọa sợ, nhưng lại đã tỉnh táo lại trước tiên, định thả người bên trong ra.
Tạch ——
Đèn trong phòng thí nghiệm tắt hết, từ cửa kính nhìn vào, tối đen như mực.
Bên trong yên tĩnh không tiếng động.
"......"
Pha lê phản chiếu ra biểu cảm vừa ngơ ngác vừa sợ hãi của bọn họ.
Bên trong xảy ra chuyện gì......
Rầm!
Rầm rầm!
"Tiếng...... Gì vậy?"
"Cửa! Cửa phòng thí nghiệm!!"
Gần như là vừa dứt câu, cửa phòng thí nghiệm bị phá ra, vô số dây leo từ bên trong chen chúc lao ra, lấp đầy cả hành lang, lan ra các hướng khác nhau, gặp người liền dùng xúc tu đâm vào cơ thể, hút khô máu.
Tiếng kêu thảm thiết khắp nơi.
Tiếng chuông cảnh báo vang lên khắp phòng thí nghiệm ngầm.
......
......
Ba ngày sau.
Cả một tầng lầu thí nghiệm khép kín, chỉ có ít ỏi mấy người sống sót ra ngoài.
Mà trong mấy người ít ỏi này, có cả Hứa Tố.
Lúc đó Hứa Tố ở ngay trung tâm sự việc, trên người cô ta có đem theo một lọ máu thân vương, vốn muốn dùng máu thân vương để thử xem có thể đánh thức thứ trong quan tài được hay không.
Ai ngờ cuối cùng lại trở thành thứ cứu mạng cô ta.
Tuy vẫn còn sống, nhưng Hứa Tố cũng bị thương không nhẹ, mất một cánh tay, trên người đâu đâu cũng đều là vết thương bị sâu cắn mà ra.
Ngay cả khuôn mặt cũng bị hủy hoại một nửa.
Hứa Tố được băng bó như xác ướp, nằm trên giường bệnh, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt mà đối mặt với sự chất vấn của đội điều tra.
Quan tài là do cô ta mang về.
Cũng là cô ta yêu cầu mở nắp......
Lại thêm trước khi mở nắp, cô ta còn thuyết phục đoàn quản lý, từ chối trả quan tài lại, đối đầu trực diện với Ngân Thập Tự.
Kết quả......
Lại xảy ra việc bây giờ.
Cả một tầng phòng thí nghiệm bị khóa lại, thương vong nặng nề.
Cô ta phải chịu trách nhiệm chính.
"Đó là Hấp Huyết Vương Đằng......" Hứa Tố nói hai câu lại phải ngừng lại để thở, "Không phải thứ người bình thường có thể lấy được, chắc chắn là do bên phía huyết tộc làm."
"Trước đó quan tài ở trong tay Ngân Thập Tự, vì sao giáo sư Hứa lại khẳng định chắc chắn là huyết tộc như vậy? Có lẽ đây là bẫy do Ngân Thập Tự cố tình thiết lập."
Hứa Tố: "......"
Ngân Thập Tự có thể lấy được Hấp Huyết Vương Đằng sao?
Ngay cả cỗ quan tài bạc kia họ cũng có thể lấy được, hình như...... Không phải không thể.
Đội điều tra hỏi thêm mấy câu, cuối cùng lấy ra một phần văn kiện.
"Giáo sư Hứa, đây là thông báo cách chức tạm thời của cô, trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, cô hãy an tâm dưỡng thương."
Mắt Hứa Tố hơi trừng lớn: "Chuyện này là......"
"Giáo sư Hứa, nhiều người của phòng thí nghiệm chết như vậy, chúng tôi cần cho mọi người một lời giải thích, mong cô hợp tác."
Hứa Tố chỉ có thể trơ mắt nhìn người của đội điều tra tịch thu thẻ định danh và các loại giấy chứng nhận của cô ta.
Đáng giận......
Rốt cuộc là do huyết tộc làm, hay là Ngân Thập Tự làm......
Các loại công nghệ khoa học kỹ thuật của Viện sinh vật Niết Bàn phát triển, thương tích của Hứa Tố lành rất nhanh.
Nhưng vì mấy thứ đó đều chứa kịch độc, sẹo trên mặt Hứa Tố, làm thế nào cũng không xóa bỏ được.
Hứa Tố nhìn bản thân trong gương, một vết sẹo xấu xí lan từ giữa trán đến tận cằm, càng nhìn càng thấy ghê tởm.
"A ——"
Hứa Tố gạt hết đồ trên bàn xuống đất.
"Giáo...... Giáo sư Hứa?"
Hứa Tố quay đầu, đội trưởng Lý giật mình, lùi về sau một bước.
Cũng không phải do sẹo trên mặt Hứa Tố, mà là ánh mắt cô ta...... Hơi đáng sợ.
Hứa Tố rất nhanh đã thu lại biểu cảm dữ tợn trên mặt, "Sao anh lại tới đây rồi."
Ngày đó đội trưởng Lý nhận lệnh của Hứa Tố, rời khỏi chủ thành, chờ hắn làm việc xong xuôi quay lại mới biết......
Đội trưởng Lý cũng không dám nhìn Hứa Tố lâu, rũ đầu nói: "Người lúc trước cô bảo tôi tìm, tôi đã đưa về. Còn nữa...... Vị Phục Cừ kia, đúng là ở khu sinh hoạt Khai Minh."
Những người dùng cho thí nghiệm đó, bây giờ Hứa Tố không dùng được.
Nhưng Phục Cừ......
Nếu bắt được cô, cũng là một chuyện lập công.
Không chừng đoàn quản lý sẽ cho cô ta phục chức.
Nghĩ đến đây, Hứa Tố hơi kích động, "Chúng ta tới khu sinh hoạt Khai Minh."
Viện sinh vật Niết Bàn chỉ đình chỉ chức vụ của cô ta, không hề hạn chế tự do của cô ta.
......
......
Khu sinh hoạt Khai Minh.
Hoa Vụ không cách nào biết được tin tức trong Viện sinh vật Niết Bàn, nhưng Bạch Tuyệt biết.
Cho nên Hoa Vụ đã biết chuyện Hứa Tố mở quà, bị cách chức tạm thời.
Hoa Vụ còn hơi lo lắng, Hứa Tố bị cách chức tạm thời, liệu còn tâm trạng tới bắt mình hay không.
Nhưng cô phát hiện vị đội trưởng Lý lúc trước từng theo dõi mình kia, lại xuất hiện ở khu sinh hoạt, cô cảm thấy Hứa Tố vẫn sẽ không bỏ qua mình.
Vậy rất tốt!
Chấp nhất đối với nữ chính sao có thể dễ dàng từ bỏ được!
Hoa Vụ đi dạo trên phố một lúc, suy tư làm cách nào để dụ Hứa Tố ra.
"Phục Cừ tiểu thư?"
Giọng nói hơi quen thuộc vang lên bên cạnh, Hoa Vụ quay đầu lại thì thấy Cừu Vân đang đầy mặt kinh hỉ nhìn cô.
Cả người Cừu Vân lấm lem, như là vừa lăn trong bùn một vòng.
Đây là kết quả của việc không có hào quang nữ chính phù hộ.
Thảm!
"Là cô thật này!" Cừu Vân tiến lên, kinh ngạc nói: "Tôi còn tưởng là tôi nhìn nhầm."
Hoa Vụ lịch sự cười một cái, "Chỉ mình cô thôi hả?"
"À, bọn họ ở đằng kia." Cừu Vân trả lời.
"Sao mấy người lại ở đây?"
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Cừu Vân hơi khó coi, nhưng lại thầm thấy may mắn: "Hôm đó cô may mắn rời khỏi khu sinh hoạt, tiếp theo sau đó quỷ hút máu đã tới rồi......"
Sau khi khu sinh hoạt số sáu bị quỷ hút máu tập kích, bọn họ tới khu sinh hoạt số bốn trước tiên.
Nhưng khu sinh hoạt số bốn vốn thiếu vật tư, chật ních người, hoàn cảnh sống còn không bằng khu sinh hoạt số sáu.
Cho nên bọn họ liền rời đi, định vào thành phố bỏ hoang lượm lặt mấy thứ đồ hữu dụng, sau đó nghĩ cách tới khu sinh hoạt số một.
Ai biết sau khi họ tới, vì đủ thứ lý do, cuối cùng lăn lộn tới khu sinh hoạt Khai Minh.
Hôm nay bọn họ vừa vào khu sinh hoạt.
Ai ngờ lại gặp Hoa Vụ.
"Xem ra chúng ta rất có duyên."
"Đúng vậy......" Cừu Vân do dự, hỏi cô: "Bây giờ cô vẫn một mình sao? Có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Chỗ xa lạ, thấy người quen, tự nhiên lại có cảm giác thân thiết.
"Tôi còn có việc muốn làm." Hoa Vụ khéo léo từ chối, "Khu sinh hoạt Khai Minh không giống khu sinh hoạt số sáu, mấy người nhớ tự cẩn thận."
"À...... Được." Cừu Vân cũng không ép buộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.