Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Đó là lần đầu sau nhiều năm như vậy, Tạ Lan rời khỏi Phù Dung Cốc.
Tuy rằng Ninh Sương đưa hắn đi cùng, nhưng cũng chỉ ném hắn ở khách điếm, không hề để hắn nhúng tay.
Nhưng lần đó Ninh Sương thất thủ, bị thương rất nặng.
Nếu không phải hắn lén đi theo, rất có thể Ninh Sương đã bị bắt.
Hắn đưa Ninh Sương theo, né tránh truy binh, trốn ở một cái miếu hoang đổ nát.
"Sư phụ......"
Dù là lúc này, biểu cảm của Ninh Sương vẫn lãnh đạm: "Ta không sao, ngươi về Phù Dung Cốc đi."
Tạ Lan: "Sư phụ, sao ta có thể bỏ người lại?"
Ninh Sương: "Nơi này không an toàn."
Tạ Lan: "Vậy ta đưa người tới nơi an toàn."
Ninh Sương: "Ngươi mang theo ta chỉ thêm gánh nặng, ta bị thương."
"Sư phụ, ta sẽ không bỏ mặc người."
Giọng Tạ Lan kiên định, không hề nghe lời Ninh Sương.
Hắn ra ngoài tìm một ít thảo dược.
May là trước đó hắn theo bên cạnh Ninh Sương, từng học qua mấy thứ này, nhưng chỗ Ninh Sương bị thương không tiện, mà Ninh Sương lại không tự bôi thuốc cho mình được.
"Sư phụ......"
Tạ Lan còn niên thiếu, hơi hoang mang mà nhìn nàng.
"Không sao......" Ninh Sương nghiêng người, kéo y phục xuống, "Bôi thuốc đi."
Nàng không đuổi được Tạ Lan đi, vậy chỉ có thể mau chóng bôi thuốc, cầm máu, khôi phục thể lực.
Miệng vết thương rất nghiêm trọng, trước tiên hắn phải cẩn thận rửa sạch, sau đó bôi thuốc.
Cho nên Tạ Lan không thể nhắm mắt lại.
Hắn chỉ có thể đặt ánh mắt lên miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nu-chinh-vai-phan-dien-sau-khi-max-level/472243/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.