Lâm Tô Ngọc vươn tay về phía Lancelot, cách hắn một khoảng.
Cô cố gắng đi tới chỗ hắn, còn Lancelot chỉ đứng yên tại chỗ.
Cơn gió như muốn thổi bay Lâm Tô Ngọc vào khu vườn, lúc cô sắp bị lôi vào đó thì Lancelot giữ chặt cô lại, rồi kéo cô vào lòng mình.
"Em không thể nói được lời nào khiến tôi vui vẻ hay sao?"
Hắn vung tay lên, bọn quái vật liền nháo nhào lui vào trong khu vườn, cánh cửa sắt màu đen tự động đóng lại, ký hiệu phong ấn trên đó lóe sáng rồi biến mất.
"Tôi...tôi nói rồi, tôi sẽ không lừa dối anh nữa." Lâm Tô Ngọc đã trải qua tình huống này biết bao lần nên cô nói dối cũng quen miệng. "Tôi nói thế với Anna chỉ để bảo toàn tính mạng mà thôi, nếu tôi chết, anh sẽ không còn được gặp tôi nữa, không phải sao? Đến lúc đó anh lại trách tôi lừa anh."
Lancelot vuốt tóc Lâm Tô Ngọc, ánh mắt dịu lại, hắn hôn lên trán cô một cái: "Chỉ cần tôi còn sống, em sẽ không chết."
Vừa mới thoát chết một lần, nghe thấy Lancelot nói như vậy, tim Lâm Tô Ngọc nhảy dựng lên.
Lancelot ôm cô vào lòng nói: "Nếu tôi chết, em cũng phải theo tôi."
Nhịp tim của Lâm Tô Ngọc lúc này đã bình thường trở lại.
"Cha ơi! Cha ơi!"
Chỗ cửa sắt vang lên tiếng khóc than, Lâm Tô Ngọc quay lại nhìn về hướng đó, chiếc váy đỏ Anna mặc đã bị xé rách, hầu như chẳng thể che đậy cơ thể, làn da trần trụi, máu thịt lẫn lộn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhin-han-dien-cuong/3142584/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.