Đào Duy vỗ vai Lâm Tô Ngọc, tỏ vẻ anh ta tin tưởng cô là người như thế nào.
Ánh mắt Lâm Tuyết quét qua quét lại giữa bọn họ, cong môi cười, "Tô Ngọc, chị nói rồi, dù chuyện gì xảy ra, chị sẽ không bỏ rơi em."
Ả ta vươn tay về phía Lâm Tô Ngọc: "Nào, thái tử điện hạ muốn thẩm vấn em. Yên tâm, có chị ở đây, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Ả sao có thể dễ dàng để Lâm Tô Ngọc xảy ra chuyện chứ? Ả còn vấn đề chưa biết rõ.
Dù cho Lâm Tô Ngọc muốn chết, cũng phải bị ả tra tấn đủ rồi mới được chết.
Lâm Tô Ngọc nhìn Lâm Tuyết, không nhúc nhích. Lâm Tô Ngọc không biết Lâm Tuyết trải qua những gì, nhưng cô cảm thấy hiện tại Lâm Tuyết giống như đã trở thành phu nhân bá tước y như trí nhớ của nguyên chủ.
Bề ngoài lúc nào trông cũng thong dong, điềm đạm nhưng bên trong thì thối nát.
Trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề, làm náo loạn cũng vô dụng. Lâm Tô Ngọc đứng dậy, phủi bụi trên người, lạnh lùng nói: "Đi thôi."
Lâm Tuyết mỉm cười, dẫn Lâm Tô Ngọc đi sâu vào đường hầm.
Trước khi quái vật xông tới, Lâm Tuyết đang ở cùng thái tử làm chuyện đó.
Nghe thấy tiếng nổ mạnh, bọn họ ý thức được có điều gì đó không ổn, lập tức tiến vào đường hầm qua cánh cửa bí mật của gác mái.
Càng đi, càng ít người.
Nụ cười bình tĩnh trên khuôn mặt Lâm Tuyết tắt dần. Ả dừng lại, chậm rãi quay người, lạnh giọng nói: "Tô Ngọc, có phải mày cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhin-han-dien-cuong/1017057/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.