Chạy trốn? Chỉ có người khác mới phải chật vật chạy trốn khi đứng trước mặt hắn mà thôi.
A Thủy ấn chiếc máy nhỏ trong túi, không thay đổi sắc mặt đi theo Lâm Tô Ngọc xuống dưới tầng.
Phu nhân Mary thấy bọn họ đã chạy xuống sảnh lớn nhưng không có ý quay đầu lại, bà ta nắm chặt lan can như muốn phá vỡ chúng ra.
Bà ta không quan tâm lắm đến Lâm Tô Ngọc, nhưng người đàn ông kia, bà ta muốn có được.
Phu nhân Mary cao giọng: "Bắt người đàn ông có đôi mắt tím lại cho tôi."
Lâm Tô Ngọc lấy con dao ra, nắm chặt tay A Thủy, cố gắng lao về phía cửa.
A Thủy dừng lại kéo cô, không cho cô chạy.
Lâm Tô Ngọc nhìn hắn đầy nghi ngờ.
A Thủy lắc đầu, "Tôi không chạy."
Người nên chạy ở đây là bọn họ mới đúng. Hắn dùng sức ôm Lâm Tô Ngọc vào lòng, bế cô lên trước ánh mắt kinh ngạc của cô.
Bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ầm và tiếng quái vật rít gào.
Một đàn quái vật khổng lồ đang lao đến đây!
Nhận ra điều này, bọn thị vệ không còn tâm trí đâu để nghe theo mệnh lệnh bắt Lâm Tô Ngọc của phu nhân Mary.
Bọn họ mở một loạt cánh cửa bí mật chỉ đủ cho một người đi qua và nói lớn: "Mọi người xếp hàng để đi vào đường hầm bí mật đi."
Phu nhân Mary giận dữ hét lên: "Bình tĩnh! Lâu đài có ma trận, quái vật không vào được."
Thị vệ canh cửa đột nhiên xông vào: "Quái vật đông quá, ma trận không ngăn cản nổi."
Vừa dứt lời, một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhin-han-dien-cuong/1017056/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.