"Từ Chính Quân…" Bắt gặp cô gái vừa xuất hiện chặn đường làm Từ Chính Quân cả người sượng trân, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau từ sau nụ hôn đêm đó. "Hai hôm trước tôi đến đều không thấy anh ở phòng." "Tôi còn có công việc quản lý công ty, đâu phải lúc nào cũng ở trong nhà được. Cô tìm tôi có việc gì?" Từ Chính Quân miệng thì hỏi nhưng trong lòng lại nơm nớp lo sợ, hắn vẫn chưa biết phải ứng phó thế nào nếu cô ta đề cập tới chuyện đêm ấy.1 "Anh có thể cho tôi nghỉ phép ba ngày không?" "Hả?" "Tôi hỏi có thể xin phép nghỉ ba ngày không? Lão Nhân nói việc này phải được anh thông qua." "À… được." "Cảm ơn chủ tịch, vậy tôi xin phép nghỉ luôn từ hôm nay nhé." Thập Nhất nói xong liền quay đầu đi luôn khiến cho người đang lo lắng nãy giờ là Từ Chính Quân đột nhiên có cảm giác hụt hẫng. Cô ta đến gặp hắn chỉ để xin nghỉ thôi sao? Trước đó còn sợ đối phương nhắc đến nụ hôn, vậy mà khi đối phương làm lơ sự việc ấy thì chính hắn lại cảm thấy khó chịu. "Phải rồi, tại sao cô ta lại xin nghỉ ngay lúc này?" Từ Chính Quân tức giận vì bản thân đã quên mất việc phải hỏi rõ lý do. "Thôi kệ đi, dù sao cũng có người theo dõi cô ta." Hắn đã nghĩ như vậy nhưng cấp dưới lại rất nhanh thông báo một tin tức đến cho hắn. "Thưa ngài, chúng tôi… chúng tôi đã để mất dấu Lưu Diệc Hàm ngay sau khi cô ta rời khỏi Từ gia."1 Đây đã là lần thứ hai người của hắn bị mất dấu cô ta, Từ Chính Quân nổi trận lôi đình: "Vô dụng! Có phải các ngươi muốn về vườn hết rồi đúng không?" "Xin lỗi chủ tịch, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra tung tích Lưu Diệc Hàm." Nửa đêm hôm đó, trong khi đám tay chân của Từ Chính Quân vất vả tìm kiếm khắp nơi thì Thập Nhất xuất hiện ở khu vực gần một nhà thờ lớn. Cô mặc áo choàng, đeo chiếc mặt nạ che phần trên gương mặt, giống như chuẩn bị tham gia lễ hội hóa trang. Bên cạnh cô là tên huyết tộc Lucifer, không biết thời gian này hắn làm gì mà sắc mặt hốc hác thấy rõ. "Cô còn dám hỏi nữa, còn không phải vì thứ thuốc mà cô đã cho tôi uống ư?" Thập Nhất đưa mắt nhìn nhà thờ phía trước, không ngờ địa điểm tập kết của đám huyết tộc Sát Nhân hội lại là nơi đường hoàng như vậy. "Bây giờ tôi đã dẫn cô đến đây rồi, cô có thể cho tôi thuốc giải chưa?" "Mi không vào cùng à?" "Tôi không biết cô định làm gì nhưng đừng kéo tôi chết cùng đỡ không? Tôi sẽ bị phanh thây nếu bị phát hiện là kẻ phản bội mất." "Không được, ta cần mi chỉ điểm tên chỉ huy. Mau vào đi." Thập Nhất vừa nói vừa kéo theo tên Lucifer bước vào bên trong. Cô chọn một chỗ ngồi dưới cùng và quan sát xung quanh, nơi này phải có đến hàng trăm huyết tộc, ai nấy đều ăn mặc bà đeo mặt nạ giống như nhau Tại sao cứ phải ra vẻ thần bí như vậy nhỉ? Bọn chúng không biết cách làm này chỉ tổ làm cho kẻ ngoại lai dễ dàng xâm nhập hơn à? Phía trên bục nhà thờ có năm người mang trang phục tương tự, chỉ là mặt nạ của bọn chúng màu mè hơn rất nhiều. Sau khi bọn họ tiến vào, đám huyết tộc bên dưới đồng loạt quỳ xuống thành cẩn kính chào. Trên tay mỗi người đó đều cầm một cuốn sách, huyết tộc bên dưới sẽ lần lượt đi lên và viết vào đó. "Bọn chúng đang làm gì vậy?" "Báo cáo thành tích săn mồi trong ba tháng qua, càng giết được nhiều người thì phần thưởng nhận được lại càng cao." "Không sợ khai khống sao?" "Cô thấy cô gái mang mặt nạ đỏ kia không? Ngài ấy là Callio, quản lý cao nhất ở đây, có khả năng biết được những gì bọn ta ghi là thật hay giả, thậm chí chỉ cần nhìn qua là phát hiện ra kẻ giả mạo." Ồ… Đó là lý do đám huyết tộc này không cần tháo mặt nạ. Vậy phải xem cô ta có phát hiện ra cô hay không mới được. Dần dần cũng đến lượt Thập Nhất bước lên, cô đi tới cầm lấy bút và viết lên một con số như thật. "Không đúng, mày là ai?" Thập Nhất cho rằng mình đã bị phát hiện, lập tức rút ra con dao bạc thì bên cạnh đột ngột vang lên một tiếng động rất lớn. "Có kẻ xâm nhập!!!" Sau giọng nói hô lớn kia, toàn bộ huyết tộc ở trong nhà thờ bật chế độ chiến đấu, xông thẳng đến bao vây xung quanh một người nào đó và cả Thập Nhất nữa. "Chúng mày là ai?" Ặc… hóa ra câu nói hồi nãy là dành cho tên đột nhập đứng bên cạnh cô chứ không phải cô. Mà thôi, đằng nào bây giờ cũng bị phát hiện rồi. Thập Nhất nhìn qua cái người đang đứng cách mình khoảng một mét, tên đó cầm trên tay khẩu súng bạc, bắt đầu nã đạn về phía đám huyết tộc. Chẳng cho Thập Nhất có thời gian quan sát thêm, một bàn tay với bộ móng sắc nhọn tiến thẳng về phía cổ cô. Phập… Con dao bạc trong tay Thập Nhất chém phăng cánh tay của tên huyết tộc. Lucifer thấy cảnh này chỉ biết tái mét mặt mày trốn ở một góc, hắn còn chưa lấy được thuốc giải ở chỗ cô ta nữa, cô ta chết thì hắn cũng toi mạng luôn. Huhu… "Helen, anh thế nào rồi?" Helen, người bị Thập Nhất cắt phăng một cánh tay, máu từ vết thương không ngừng chảy ra. "Khốn kiếp, chúng mày dám xông vào đây là không muốn sống nữa rồi." "Toàn bộ xông lên, bắt sống bọn nó cho ta." Rầm… Rầm… Huyết tộc cấp thấp chỉ có thân thể cứng cáp và sức mạnh to lớn nên Thập Nhất không khó để triệt hạ bọn chúng. Thấy đám huyết tộc cấp thấp hoàn toàn bị lép vế trước hai kẻ đột nhập, mấy tên quản lý cấp cao hơn bắt đầu xông vào tiếp ứng. Bọn chúng khó nhằn hơn nhiều vì mỗi một tên đều có năng lực đáng kinh ngạc. Một tên với thân hình dẻo dai, dù Thập Nhất có bẻ cổ hắn mấy lần thì hắn cũng có thể dựng thẳng dậy đánh tiếp. Những tên khác lại có khả năng phân tách bộ phận cơ thể, thôi miên và cả thuấn di nữa. Trước khi kết thúc sinh mạng của một tên quản lý cấp cao Thập Nhất đều tìm cách tháo mặt nạ bọn chúng xuống. Phát hiện đó chỉ toàn là những gương mặt xa lạ thì cô lập tức không do dự đâm thẳng vào tim của tên người dẻo lại móc đi đôi mắt của một tên khác đang xông tới. Mỗi một cú đạp của cô đều khiến bọn chúng đau đớn đến hộc máu. Huyết tộc thuấn di đột ngột xuất hiện sau lưng Thập Nhất định đánh lén, cô giống như có mắt ở sau gáy, xoay người một đao chém ngang cổ hắn. Cả trăm tên huyết tộc cứ thế dần dần bị triệt hạ bởi Thập Nhất và người đột nhập chưa rõ danh tính kia. Cuối cùng chỉ lại duy nhất một người, Callio, quản lý cao nhất và cũng là người duy nhất có gương mặt quen thuộc đối với ký ức của Lưu Diệc Hàm, bởi vì cô ta là một trong những người đã tới nhà và bắt cóc nguyên chủ. Tên Lucifer trốn lui trốn lủi bây giờ mới dám chạy ra: "Mau… mau cho tôi thuốc giải đi, tôi phải chạy khỏi đây trước khi quản lý cấp cao kéo đến. Khốn kiếp, tôi không muốn chết cùng cô đâu!" Thập Nhất mò mẫm trong túi, đưa ra một viên kẹo, đặt xuống lòng bàn tay hắn: "Đây, thuốc giải." "Lừa ai hả? Đây rõ ràng chỉ là một viên kẹo bạc hà!" "Phải, thì lần trước thứ ta cho mi uống cũng là nó đó." Lucifer trợn tròn mắt, mấy hôm nay hắn ăn không ngon, ngủ không yên vì lo sợ cho tính mạng bản thân, cuối cùng… cái thứ mà hắn ăn hôm đó lại chỉ là một viên kẹo bạc hà? "A… Khốn kiếp! Mày lừa tao? Tao sẽ giết chết mày." Phập… Con dao bạc trên tay Thập Nhất đã đâm thẳng vào vị trí trái tim của người đàn ông. "Cảm ơn vì sự ngu ngốc của mi nhé, tiếc là ta chưa bao giờ có ý định tha cho mi cả." Đã là người của hội Sát Nhân này thì đều nằm trong diện trả thù của Thập Nhất. Thập Nhất giết người xong, định quay lại với cô gái Helen kia thì đột nhiên có một cảm giác khác lạ từ cổ tay truyền đến. Cảm giác này… Cô liếc xuống chiếc vòng đang nằm trên cổ tay, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng do nó đang phát ra. Thế này là sao nhỉ? Từ khi đến thế giới này Thập Nhất vẫn luôn đeo chiếc vòng tay như lời dặn của hệ thống. Nó nói cô có thể sử dụng chiếc vòng nhưng lại không nói rõ hiệu quả hay cách sử dụng nên đến hiện tại nó chẳng khác gì một vật trang sức tầm thường. [Ký chủ, cô mau tìm kiếm ở quanh đây đi, nhất định có một thứ gì đó.] Đại thần đột ngột lên tiếng khi Thập Nhất vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. [Ở đây có một bảo vật mà khi gần với chiếc vòng tay thì nó sẽ nảy sinh phản ứng dị thường. Nếu cô có thể tìm ra bảo vật, điểm công đức ở thế giới này sẽ được nhân ba.] Nhân ba? Lần đầu tiên Thập Nhất thấy hệ thống này hào phóng như vậy đấy. [Bảo bối gì đó để sau đi, ta còn chưa xong việc ở đây đâu.] Thập Nhất vừa đáp lời hệ thống xong thì một tiếng súng nổ đột ngột vang lên rất lớn. Trong khoảnh khắc ấy, thân hình cô lóe lên, xuất hiện bên cạnh Callio, dùng tay không bắt lại viên đạn bạc ngay phía trước cô ta. Dù cũng là huyết tộc nhưng đạn bạc không hề có ảnh hưởng gì tới Thập Nhất. Cô nhìn tới người vừa mới ra tay với Callio, đe dọa: "Đây là chiến lợi phẩm của ta, mi đừng có động vào." Thập Nhất trông thấy cánh tay cầm súng của người đó có hơi run lên một chút sau khi nghe cô nói. Sau đó hắn đột nhiên chẳng nói chẳng rằng xông về phía cô, hắn không sử dụng súng mà đánh tay đôi, dường như muốn lột ra chiếc mặt nạ trên mặt cô. Hắn đã quá xem thường Thập Nhất rồi, bởi vì cuối cùng hắn mới là người bị cô tháo xuống chiếc mặt nạ. Đó là gương mặt của một người đàn ông xa lạ tóc tai lồm xồm. Thập Nhất nghiêm mặt nhìn hắn, bỗng nhiên cô đưa tay tháo bỏ mặt nạ mình xuống, trong khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt cô, người đàn ông đó không giấu nổi kinh ngạc. "Sao? Ngươi biết ta à?" Người đàn ông hoảng hốt thu lại biểu cảm, quay đầu sang một bên: "Không quen, ta với cô coi như cũng vừa sát cánh chiến đấu, chúng ta lại không thù không oán, có thể thả ta ra không?" "Không quen? Mi cũng vong ân phụ nghĩa lắm, mới mấy hôm trước ta còn nấu cho mi ăn đấy, Lưu Hoằng…"1
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]