Từ Chính Quân dùng năng lực thuấn di để biến mất khỏi tầm mắt của Thập Nhất. Không biết hắn đi đâu nên cô chỉ có thể ngồi đợi tại phòng hắn. 
Nói là ngồi đợi nhưng thực chất cô đã làm một giấc ngon lành, chẳng có chút gì gọi là lo lắng vì sự mất tích của hắn. 
Từ Chính Quân trở về với thân người nồng nặc mùi rượu. Thấy cô gái đang nằm ngủ trên giường, hắn ngẩn ra một chút vì bất ngờ, sau đó lặng lẽ đi tới, ngắm nhìn cô. 
Gương mặt này có dễ nhìn một chút nhưng không có gì gọi là xinh đẹp tuyệt trần cả. Từ Chính Quân bĩu môi, cũng chỉ có tên em trai của hắn mới có thể treo trên miệng mấy lời khen buồn nôn kia. 
"Cô xấu hơn rất nhiều người ta từng gặp đó biết không? Còn hung dữ, vô sĩ và mặt dày nữa!"1 
Miệng Từ Chính Quân chê bai còn ánh mắt lại không thể dứt khỏi đối phương. Ở khoảng cách này, hắn ngửi thấy rất rõ hương thơm tỏa ra từ người cô, một hương thơm đánh thức bản năng trong hắn. 
Hình như bởi vì rượu nên sự kiềm chế của Từ Chính Quân đã kém đi rất nhiều, hắn cúi đầu xuống, ở bên cần cổ cô gái liếm nhẹ một cái. 
Răng nanh lập tức lộ ra, ngay khoảnh khắc ấy, Từ Chính Quân giật mình lùi lại, chết tiệt, hắn lại để bản năng đánh thắng lý trí. 
Thập Nhất sẽ không biết được lý do Từ Chính Quân cứ phải duy trì khoảng cách với cô không phải chỉ vì căn bệnh quái lạ mà còn vì cơn khát máu khó kiềm chế của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhat-ky-bao-mau-cua-nhat-ca/367237/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.