Dung Hoàng ưỡn ngực, nhưng cô là người tốt bụng, đuổi zombie là trách nhiệm của mọi người mà.
Mặc dù cô là thủ lĩnh của zombie.
Dung Hoàng liếc nhìn đám zombie bên ngoài, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô cúi sát vào tai Phó Hoè thì thầm, hơi thở như sữa phả vào tai anh: "Nhưng em không biết phải đuổi bọn chúng đi thế nào."
Hơi thở của cô gái nhỏ khiến đôi mắt Phó Hoè hơi tối lại, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Trước đây em chưa từng đuổi zombie sao?"
Dung Hoàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đôi mắt hạnh sáng lên: "Đuổi rồi."
Lần trước, nữ zombie ở siêu thị muốn nhìn trộm cô thay đồ nhưng lại bị khí thế vương giả của cô dọa bỏ chạy.
"Vậy thì làm lại lần nữa." Phó Hoè chậm rãi nói.
Dung Hoàng gật đầu, sau đó xoay người hạ cửa sổ xuống, hắng giọng, cao giọng quát: “Tránh đường!”
Giọng nói của cô gái không hề đáng sợ chút nào, nghe giống như đang làm nũng hơn.
Khóe miệng Phó Hoè giật giật.
Sau đó, đám zombie ở gần xe nhất như bị doạ sợ, lập tức ngã xuống đất, hồi lâu vẫn không đứng dậy được.
Dung Hoàng phấn chấn dựa người vào cửa kính xe nhìn zombie, lẩm bẩm nói: "Đuổi đi rồi, đuổi đi rồi."
Phó Hoè: "."
Những người khác trong xe: "."
Dư An Thanh, người phụ trách lái xe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhan-vat-phan-dien-vua-ngot-ngao-vua-hoang-da/3715873/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.