Chương trước
Chương sau
Thận Hổ nhìn Dung Hoàng càng lúc càng gần mình, hắn ta phấn khích đến nỗi hoàn toàn không để ý tới chiếc rìu nhỏ sáng loáng trong tay cô.

 

Cũng như ánh mắt hả hê của những người trong căn cứ Tân Sơn.

 

"Người đẹp." Thận Hổ vừa mới nói ra hai từ, lưỡi rìu sắc bén đã kề sát cổ hắn ta, cảm giác đau nhói khiến hắn ta bừng tỉnh.

 

"Anh gọi tôi là gì?" Mặt Dung Hoàng không cảm xúc, người cuối cùng dám nói năng lung tung trước mặt cô đã sớm hóa thành tro bụi, hắn ta có tư cách gì mà dám hỗn láo trước mặt cô?

 

"Người đẹp..." Cuối cùng Thận Hổ cũng nhận ra mối nguy hiểm, không dám xem thường Dung Hoàng như một người phụ nữ yếu đuối sống dựa vào đàn ông nữa, cảm giác đau ở cổ khiến hắn ta toát mồ hôi hột, "Tiểu... tiểu thư, có gì cô từ từ nói..."

 

"Anh là tiểu thư, cả nhà anh cũng vậy." Dung Hoàng hất cằm, vẻ mặt ngạo mạn.

 

Thận Hổ nghẹn họng, tại sao người phụ nữ này lại không biết điều như vậy?

 

Thấy vẻ mặt không hài lòng của Thận Hổ, Dung Hoàng cười lạnh, lưỡi rìu kề sát hơn một chút, gương mặt mềm mại không có biểu tình gì.

 

"Lần sau nói chuyện cẩn thận, nếu không, cẩn thận đêm khuya có người cắt lưỡi anh đấy."

 

Mặc dù Thận Hổ thích người đẹp, nhưng hắn ta không thể chấp nhận một người phụ nữ dám lớn tiếng với mình, lập tức tối sầm mặt, nói: "Cô biết tôi là ai không?"

 

"Tôi không quan tâm anh là ai, chỉ cần chọc giận tôi, Thiên Hoàng có đến cũng vô dụng." Dung Hoàng vừa kích động, lưỡi rìu đã rạch một đường trên cổ Thận Hổ.



 

Thận Hổ hừ một cái, lúc này hắn ta mới thực sự tin rằng Dung Hoàng muốn g.i.ế.c mình, vội vàng nhìn về phía Phó Hoè kia: "Cậu Phó, cậu quản lý người phụ nữ của mình đi!"

 

Phó Hoè đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt nhàn nhã nói: "Xin lỗi, tôi sợ vợ."

 

Thận Hổ: "." Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy một người đàn ông nói về việc sợ vợ một cách thẳng thắn như vậy.

 

Trên thực tế, thấy Thận Hổ gặp rắc rối, Phó Hoè cũng rất vui, c.h.ế.t thì càng tốt.

 

Tuy nhiên, lần này hai bên đang hợp tác, không tiện vừa gặp mặt đã xảy ra chuyện.

 

"Cục cưng, về đây." Phó Hoè nhìn Dung Hoàng, trong lòng đã lên kế hoạch cho việc làm thế nào để Thận Hổ c.h.ế.t sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

 

Dung Hoàng cũng nhớ mục đích lần này đến khu giàu có Ninh Hồ nên bỏ rìu xuống, chạy về phía Phó Hoè.

 

Thận Hổ sờ cổ mình, trên tay dính đầy máu, sắc mặt lạnh lùng: "Người phụ nữ của cậu Phó thật lợi hại."

 

Dung Hoàng khiêm tốn xua tay: "Cũng bình thường thôi ấy mà."

 

Thận Hổ: "." Đúng là người phụ nữ đáng ghét.



 

Phó Hoè xoa xoa đỉnh đầu Dung Hoàng, nhẹ giọng nói: "Vào trong thôi."

 

Thận Hổ nhận lấy khăn giấy cấp dưới đưa cho, loay hoay lau máu, thô lỗ nói: “Đi thôi.”

 

Bởi vì khu giàu có Ninh Hồ đã bị chiếm đóng nên bên trong có rất nhiều zombie lang thang.

 

Họ không thể thuận lợi đi bộ đến căn biệt thự, nơi nhà nghiên cứu đang ở.

 

Nhóm người lại lên xe, tăng ga và lái vào trong, trên đường đi, họ đã hất văng hàng tá zombie chắn đường.

 

Nhưng zombie vẫn không ngừng lao lên.

 

Phó Hoè nhìn Dung Hoàng đang kích động, nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, nói nhỏ vào tai Dung Hoàng: "Đuổi chúng đi, được không?"

 

Hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến Dung Hoàng rụt cổ lại, đang định nói việc đuổi zombie đi không phải việc của cô thì ánh mắt hiểu rõ của Phó Hoè đã khiến cô im lặng.

 

Dung Hoàng phồng má, cảm thấy mình bị Phó Hoè khui ra hết bí mật.

 

Nhưng cô là nữ hoàng zombie vĩ đại, làm sao có thể sợ Phó Hoè?

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.