Phó Hoè cười nhẹ, dù đang ở tận thế nhưng khuôn mặt vẫn trắng trẻo, mang theo nụ cười ôn hòa, "Anh đi đây." 
  
Dung Hoàng lập tức giơ tay nhỏ lên, vẫy vẫy: "Tạm biệt." 
  
Không hẹn gặp lại. 
  
Phó Hoè vừa rời đi, Dung Hoàng lập tức phóng ra khỏi phòng. 
  
Thịt viên hầm của cô! 
  
Còn chưa chạy được hai bước, cô đã nhìn thấy Dư An Thanh đang ngồi xổm ở chân cầu thang. Cô bất ngờ hỏi: "Cô ở đây làm gì?" 
  
Dư An Thanh có chút u oán nhìn Dung Hoàng, nhận thấy môi cô đỏ hơn bình thường một chút, nhướng mày trêu chọc: "Đây chẳng phải là cơ hội tốt để cô và chỉ huy căn cứ tạo ra thế giới riêng của hai người sao?" 
  
Cô ấy không ngờ rằng cô bé ngốc nghếch Dung Hoàng lại có thể hạ gục được chỉ huy căn cứ, người mà bất kỳ nữ năng lực giả nào cũng không thể tiếp cận được. 
  
Thật đúng là người ngốc có phúc. 
  
Lúc này, Dung Hoàng còn chưa biết trong mắt Dư An Thanh, mình vừa ngốc nghếch vừa may mắn. Hai chân nhỏ gần như biến thành bánh xe, lao thẳng đến nhà ăn. 
  
Dư An Thanh đuổi theo sau, gần như hụt hơi. 
  
Vừa thở hổn hển vừa bảo Dung Hoàng chạy chậm lại. 
  
Không ngờ, sau khi nghe được lời này, Dung Hoàng không những không hề chậm lại mà còn nhanh hơn. 
  
Dư An Thanh: "!!!" 
  
Sau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nhan-vat-phan-dien-vua-ngot-ngao-vua-hoang-da/3712075/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.