Hang hốc tối tăm, ngoài trời thì vô cùng âm u, mưa ào ào xối nước. Dung Hạc kiếm tìm đá và củi, đốt lửa chiếu sáng. Lửa soi rọi cả không gian cái hang, tuy mùi hương trong hang mang mùi hơi kì dị, nhưng cũng may, hang khô ráo, thoáng đãng, lại có lớp rơm rạ sạch sẽ êm ái trên nền đá. Dung Hạc mắt nhìn qua một vài dụng cụ cũ kĩ sâu trong hang, chàng thầm đoán, có lẽ trước đây từng có người ở trong này.
Nhẹ nhàng dắt tay Linh Vân, kéo nàng ngồi trên lớp rơm. Dung Hạc vốn tính buông tay, không ngờ nàng lại cố chấp nắm chặt tay chàng.
Tâm nhộn nhạo một mảnh xuân tình, ngoài mặt Dung Hạc lại không hiểu nhíu mày, giọng điệu hoài nghi: "Cô nương?"
"Ta xin lỗi." Linh Vân thất thố thả tay, nhỏ giọng: "Ta hơi sợ hãi."
"Không sao đâu." Chàng rất ư là tâm lý vỗ lưng nàng, giọng điệu dịu dàng: "Trong hang có chút củi. Để ta mang củi ra đây. Chúng ta ngồi chờ, đến khi hết mưa liền có thể về rồi."
"Mong là vậy."
Đặt đống củi chất thành bó ở bên cạnh, đem một khúc củi nhét vào đống lửa. Lửa cháy nhảy nhót tí ta tí tách, Dung Hạc phủi phủi tay, ngồi trở lại bên lớp rơm lớp rạ. Ngoài hang, thanh âm mưa rào xối xả, bên trong là một khoảng không gian ấm cúng lạ kì.
Cảm nhận được có người gần sát bên cạnh, Linh Vân rụt rè dịch mông ra xa. Dung Hạc nhạy bén bắt được động tác này của nàng, chàng khẽ cười: "Cô nương không nên ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nguoc-tinh/2485224/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.