Bên ngoài trời đã tạnh mưa tự khi nào, không khí thoang thoảng mùi đất mùi cây thanh ngát mát mẻ, gột rửa sạch sẽ. Linh Vân dùng nội lực thăm dò, sau khi xác định được Dung Hạc không có ở gần đây. Nàng hoàn toàn bước chân ra khỏi cửa hang, móc từ trong vạt áo ra một chiếc sáo trúc, bắt đầu thổi sáo.
Màn đêm tiêu điều.
Sáo không cất lên âm thanh. Nói đúng hơn, tần số âm thanh nó bắn ra, con người không thể nào nghe thấy. Loại sáo này, thiết kế thanh âm riêng cho bọn loài rắn. Ngoại trừ rắn và một vài giống loài tương tự ra, sẽ không một sinh vật nào nghe thấy tiếng sáo hết.
Tiếng sáo uốn lượn quanh khu rừng, bay qua từng bụi cây. Thổi sáo được hơn một phút, Linh Vân ngừng thổi. Nàng ngồi xổm xuống, nhìn một con rắn trắng trườn trườn trước mặt. Chậc, coi như bao công bao sức của nàng khi làm Hồng Linh cũng không tồi, khổ cực luyện tập mãi, cuối cùng cũng thành công công pháp Khống Âm Xà.
Lấy ra hai chai nước thuốc, buộc vô thân con rắn. Linh Vân u ám cười. Tiếp tục dùng sáo bắn tiếng với nó.
Đem thứ này ra ngoài bìa rừng. Ngoài bìa rừng có thuộc hạ của nàng đứng đấy, thuộc hạ sẽ lấy đi chai nước thuốc này.
...
Ma giáo, đại điện Thánh nữ là một mảnh âm trầm. Đám hầu hạ đều bị phạt quỳ ngoài vườn, đứa nào đứa nấy cũng lũ lượt cúi dập đầu, trán cụng vào đất. Dẫu cho trán có chảy máu, bọn họ cũng không dám dừng lại, tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nguoc-tinh/2485222/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.