Có lẽ là do ngấm rượu, có lẽ là do từng câu từng chữ mà Dung Hạc tuôn ra ẩn giấu cảm xúc gì quá đỗi khó nói. Nên Linh Vân đã an ủi chàng như vậy.
"Nàng..." Đối với câu nói đột ngột của nàng, mật ngọt trong đó, gần như dìm chết linh hồn Dung Hạc.
Mặc dù không hiểu vì sao nàng lại ví mình với củ cải thối và khoai tây mọc mầm. Cơ mà...
Đối với nàng, chàng là châu báu ư? Là trân quý ư? Là tình yêu, một sự tồn tại vĩnh cửu?
Ôi, Vân...Vân của ta...
Từ bé cho đến giờ, chẳng ai yêu thương chàng như vậy cả...Đừng nói là coi chàng là châu báu, chỗ đứng của chàng trong gia tộc còn (*)chẳng bằng một quả trứng.
(*) Cưng như cưng trứng, ý là Dung Hạc còn không được cưng chiều, nói chi đến chuyện được người ta coi là châu báu.
Gia tộc không cần chàng, chàng cũng chẳng tha thiết gì với cái gia tộc tệ hại đó nữa. Chàng oán, chàng hận, một đứa trẻ bị chính phụ mẫu mình vứt xó. Về sau, Dung Hạc vào tuổi mười sáu, liền vứt bỏ gia tộc, lưu lạc bốn bể thiên hạ, gây dựng nên thế lực riêng của mình trong giang hồ.
Huyết tinh, chém giết, dơ bẩn, hắc ám...
Chàng cảm thấy chính mình không còn tư cách nhận được tình yêu. Và chàng cũng không mong chờ gì nhận được một sự yêu thương của bất kì ai khác...
Chàng biết, thế gian, tất cả mọi thứ đều xoay quanh đại huynh, người toả sáng tựa vầng thái dương. Còn ai đoái hoài đến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nguoc-tinh/2485201/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.