Sau khi cánh chim bồ câu bay khuất dạng, Linh Vân mới mò mẫm trở lại bên giường nằm. Sung sướng đánh thêm một giấc ngủ nữa.
Nàng sung sướng, không có nghĩa là ai kia cũng sung sướng.
Dung Hạc tâm tình ban đầu vốn là không tệ, cơ mà nghe xong xong xuôi hàng đống vấn đề từ tên thuộc hạ, tâm trạng nhàn nhã ung dung vào buổi sáng sớm liền bị xuống dốc trầm trọng luôn.
Chàng cúi đầu, bất lực vuốt tóc...Ha, Ma giáo, tàn tích của ngôi nhà bị cháy kia có lưu tên Ma giáo...
Bọn chúng tính dở trò gì?
Dung Hạc giương mắt nhìn ra cửa sổ, sương mơ hồ đọng lên phiến lá cây trồng trước bệ cửa. Giọt sương mỏng manh, cũng như cảm xúc của chàng bây giờ...
Hạnh phúc này...chàng không muốn đánh mất...Dù mỏng manh, nhưng nếu chàng gắng níu giữ, ắt hẳn sẽ bền lâu.
Ánh mắt người nam nhân loé qua một tia lạnh lẽo. Mặc kệ Ma giáo là cái thá gì, muốn cướp đi Vân của chàng, đều là kẻ đáng chết!
...
Linh Vân cảm thấy trời chính là đang giúp mình. Hừm...coi kìa, trời đang phổ độ cho phe ác làm việc xấu đó.
Chiều hôm ấy, trên đường tay trong tay cùng anh chàng nam phụ đi dạo, thiếu nữ bên cạnh ríu ra ríu rít luôn miệng cười, nam nhân dắt tay nàng đi, cưng chiều cùng yêu thương trong đáy mắt như muốn nhấn chìm linh hồn đối phương.
Từ xa xa, Dung Hành nhìn thấy cảnh tượng ấy, ánh mắt phức tạp. Thế nhưng dù trong lòng nảy sinh bao nhiêu sự hoài nghi, điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nguoc-tinh/2485199/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.