Linh Vân không có tâm tư gì đâu mà đáp lời Dung Hạc, nàng cảm giác ngón tay nàng sắp bị vặn hỏng tới nơi rồi. Còn chiếc eo mềm mại kia, nó bị bóp nghẹt đến tê dại mất đi cảm giác.
Linh Vân rùng mình, một là vì đau, hai là vì sợ hãi. Khí tức u ám quanh thân Dung Hạc quá mức cường đại, khí tức đó như muốn nuốt chửng lấy linh hồn nàng vậy.
Ngoài trời mưa càng thêm dữ dội điên cuồng, cửa sổ va đập bởi gió, nước mưa thổi vào căn phòng, làm ướt cả một khoảng đất.
Sắc mặt tái mét, Linh Vân mấp máy đôi môi, khó nhọc cất lời.
"Đau..."
"A! Ra là Vân cảm thấy đau." Dung Hạc bật khỏi miệng một tràng cười quái dị: "Là do ta quá xúc động rồi. Liền đến cả lễ nghi quy củ cũng không còn nhớ tới nữa. Thật thất trách!"
Dứt lời, đôi tay đang bị bẻ ngón của nàng được giải phóng. Song đáng buồn thay, trâm cài tóc đã rớt xuống trên nền nhà, còn ngón tay của nàng lúc này, toàn bộ chúng đều đau đến vặn vẹo luôn rồi.
Nước mắt trực trào, hơi nước phủ lên một màn sương mù bên viền mắt. Linh Vân gắt gao cắn cắn môi, lén lút vận nội thử công trong tay. Nhưng nàng hoảng loạn phát hiện, nàng cư nhiên không vận nội công được? Tại sao lại có thể ảo diệu như vậy? Tay Dung Hạc ở cổ tay nàng siết chặt, hai tay chàng ta giống như xiềng xích, hai tay ấy phải chăng đang chặt đứt nội công trong người nàng?
"Muốn thoát sao?" Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nguoc-tinh/2485168/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.