Chương trước
Chương sau
“Các ngươi có còn quy củ nữa hay không? Hoàng Mạn Nhi, thư của mẹ ngươi đã đến nói là chậm nhất cuối tháng này muốn đón ngươi trở về, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên trở về lập gia đình rồi.” Con gái của mình ông thiên vị vốn là chuyện đương nhiên. Mạc Thiếu Kỳ chỉ là một cô nhi do ông nhặt về nuôi, ông thiên vị con ruột của mình cũng là đương nhiên, những năm nay Mạc Thiếu Kỳ không thiếu ăn thiếu mặc nên chắc đã quên mất thân phận, lai lịch của mình rồi.

“ Con không cần lập gia đình.” Với việc Ninh thị cố tình dung túng, tính cách Hoàng Mạn Nhi đã trở nên hết sức kiêu căng, tùy hứng. Cho dù Mạc Thiếu Kỳ vẫn muốn lấy loại thiên kim tiểu thư này nhưng người khác đối với tính tình của nàng cũng có chút chịu không nổi. Những năm này Đào Nhiên Hưng cũng không dạy đạo thuật cho Hoàng Mạn Nhi mà ngược lại lại để cho Ninh thị dạy nàng đi học biết chữ vì để tạo thành cho nàng tính cách nửa vời, cái gì cũng sẽ có một chút nhưng lại không tinh thông bất kỳ cái gì. Mà quan trọng hơn là căn bản nàng đối với việc học những cái này không còn kiên nhẫn.

Bởi vì ban đầu người nhà Hoàng gia đưa nàng lên núi là để cường thân kiện thể, định để Đào Nhiên Hưng thường xuyên vẽ Kiện thân phù để nàng ăn, cũng để nàng luyện tập một chút công phu bên ngoài. Lúc này Hoàng Mạn Nhi da đã rám đen hơn nhiều, vóc người hết sức tráng kiện, bởi vì nàng không cao nên càng lộ ra việc nàng không còn nhỏ yếu, yểu điệu, khác hoàn toàn với tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn lúc mới lên núi. Ninh thị thoáng ngoảnh mặt nhìn thoáng qua về phía trượng phu, nhận thấy vẻ châm biếm trong ánh mắt của Đào Nhiên Hưng, lúc này mới ôn nhu trấn an Hoàng Mạn Nhi rời đi. Mạc Thiếu Kỳ làm ầm ĩ đòi xuống núi, thái độ hết sức kiên quyết. Đào Nhiên Hưng thấy hắn tự tìm đường c.h.ế.t không khỏi nở nụ cười lạnh:

“Ngươi đã muốn xuống núi thì lý nào ta lại không đồng ý. Chẳng qua công phu của bản thân ngươi thời gian qua học chưa tới nơi tới chốn, nếu đến lúc đó mất mặt xấu hổ thì cũng thôi nhưng nếu ngộ nhỡ gặp họa sát thương thì đừng trách ta làm sư phụ mà không nhắc nhở ngươi.” Mạc Thiếu Kỳ nghe đến có thể mất mạng trong lòng không khỏi cả kinh nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới đây Bách Hợp sẽ đi theo, một đại sư huynh như hắn thì không lý nào lại sống trong núi vì vậy vẫn cắn răng đáp ứng.

Trấn Bách Viên cách Mao Sơn khoảng hai ngày đi đường. Cũng may người của Lưu gia đã phái kiệu tới nên đi đường cũng nhanh hơn. Bách Hợp lần đầu chân chính xuống núi đối đầu với yêu ma nên trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.  Ngày đầu tiên xuống núi, mọi người liền ở chân núi nghỉ ngơi một đêm. Lưu gia an bài bốn thầy trò ở tại trong một khách điếm trong một trấn nhỏ dưới chân núi. Bách Hợp vừa mới xuống kiệu đi vào khách điếm đã thấy trong khách điếm ngồi đầy người, trong đó có một thiếu niên tuổi chừng 17, 18, môi hồng răng trắng, tướng mạo hết sức âm nhu. Người đó cảm giác được có người từ bên ngoài đi vào liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía bên này.



Con ngươi hắn đen nhánh không có chút tỳ vết nào, khuôn mặt trắng nõn như ngọc càng làm nổi bật đôi môi đỏ sẫm mê người. Hoàng Mạn Nhi nhìn thấy thiếu niên này trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh diễm. Mấy năm nay nàng bị giữ ở trong núi, nam tử nhìn thấy nhiều nhất nếu không phải đạo sĩ thì chính là Mạc Thiếu Kỳ. Lúc này gặp thiếu niên kia một thân áo trắng, tóc đen như thác đổ, trên tay cầm chén rượu, ánh mắt dõi theo mọi người, phong thái động lòng người không thể diễn tả bằng lời.

“A Hợp, muội nhìn ca ca kia thật là anh tuấn nha. A Hợp, muội đi hỏi giúp tỷ một chút xem huynh ấy tên là gì đi.” Trong mắt Hoàng Mạn Nhi sắp chảy ra nước, theo bản năng liền sai bảo Bách Hợp. Nàng vẫn coi Bách Hợp như cô bé tùy ý để nàng khi dễ mười hai năm trước. Bách Hợp cười lạnh một tiếng, trong lòng nàng tự nhiên sinh ra một cảm giác nguy hiểm tới. Thiếu niên này cho nàng cảm giác hết sức nguy hiểm mặc dù rõ ràng người này tuấn mỹ khác thường. Cũng không biết tại sao, khi ánh mắt của hắn rơi lên người mình Bách Hợp toàn lưng nổi da gà, một cảm giác muốn chạy trốn nảy lên trong lòng nàng làm nàng không tự chủ được, cả người rùng mình.

“A Hợp, muội có nghe được lời nói của tỷ hay không?” Thấy Bách Hợp không để ý đến mình, trong lòng Hoàng Mạn Nhi có chút không vui, hướng Bách Hợp lạnh lùng quát một câu. Bách Hợp căn bản không để ý tới nàng ta, ngược lại thoáng ngoảnh mặt qua Đào Nhiên Hưng, dường như căn bảnkhông nhìn ra điểm cổ quái của thiếu niên này, không khỏi cau mày, nhẹ nhàng đi lại gần: “Cha, người có thấy nam nhân kia không? Con cảm thấy hắn hết sức nguy hiểm. Nàng nói xong lời này khóe mắt liền thấy ánh mắt của thiếu niên kia thật giống như giương lên, đôi môi đỏ sẫm nhếch lên cười cười, đầu lưỡi đưa ra ngoài l.i.ế.m liếm đôi môi giống như là nhìn thấy một món ăn ngon vô cùng, càng làm cho Bách Hợp cảm giác thấy hết sức nguy hiểm.

“Không nên nói bậy, có lẽ là dưới chân núi cũng có người tu tập loại võ công gì đó. Thiên hạ to lớn, không thiếu những điều kỳ lạ, con đừng nhìn bề ngoài người ta còn trẻ mà có thể là bởi vì hắn tu tập đạo thuật cho nên lộ ra vẻ đặc biệt trẻ tuổi thôi”.Đào Nhiên Hưng rất sợ nữ nhi mới nhập thế nên cách làm người còn đơn giản, ngộ nhỡ đắc tội lão quái vật, hơn nữa ông cũng không nhìn ra thiếu niên này có chỗ nào cổ quái nên chỉ đành cúi đầu trấn an nữ nhi hai câu.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.