Edit by Shmily
#Do not reup#
---------------------------------
Băng cá nhân trong tay Vân Phiếm Phiếm thiếu điều bị dọa tới rơi xuống đất.
Không phải bởi vì vết thương trên mặt đối phương mà là lời Tiểu Bạch Thái vừa nói, người trước mặt cô, chính là mục tiêu chỉ định.
Mục tiêu tự động đưa tới cửa, kinh hỉ tới quá đột nhiên, Vân Phiếm Phiếm đều có chút luống cuống.
Đối phương có thể là không chú ý tới nơi này có người, rốt cuộc thì do quá tối, cô lại đang gập người xuống nhìn gót chân cho nên rất dễ dàng bị bỏ qua.
Lúc này nhìn thấy cô ngồi ở đây, cô dường như có thể cảm giác được đối phương đang thập phần ghét bỏ mình.
Phản ứng đầu tiên của Vân Phiếm Phiếm chính là, hắn định rời đi.
Cô lập tức cầm băng keo cá nhân trong tay đưa cho đối phương: "Này..."
Giang Kiệu vừa định rời đi, bởi vì động tác của cô liền không đứng lên vội, quay sang nhìn cô một cái, lúc nhìn thấy quần áo quân phục trên người cô, mới hỏi: "Sinh viên năm nhất?"
Nói xong, lại nhìn cái tay đang vươn tới trước mặt mình.
Đôi tay vô cùng đẹp, bàn tay không lớn, nhưng ngón tay thon dài tinh tế, rất dễ bao bọc lấy bằng một tay.
Đầu ngón tay mượn mà đang siết chặt lấy băng keo cá nhân.
Vân Phiếm Phiếm trả lời hắn: "Phải."
Giang Kiệu híp mắt nhìn cô, bởi vì không nhìn rõ cho nên còn cố ý kề sát vào một chút, mặt cô là mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, cánh môi đỏ bừng, tóc đen vén đằng sau tai, bộ dáng thập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494889/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.