Edit by Shmily
#Do not reup#
---------------------------------
Quân Trì lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng, nuốt xuống.
Sau đó lại lấy ra một viên khác, ngậm ở trong miệng.
Xoay người, hung hăng hôn lấy môi nàng.
Giống như là đem sức lực toàn thân đều dồn ở trên nụ hôn này vậy, hôn xong, hắn lại sờ sờ mặt Vân Phiếm Phiếm, nói: "Đi thôi."
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình đã hiểu ý tứ của hắn.
Nàng mỉm cười với Quân Trì một cái, muốn nói cho hắn biết, nàng đã hiểu rồi.
Kết quả là do dược tính thật sự tới quá nhanh, nàng cũng nhịn không được.
Cuối cùng, biểu tình của nàng chỉ dừng lại ở nụ cười mỉm kia.
Cánh môi nàng hơi cong lên, lông mi che khuất đôi mắt nàng, nhìn qua vô cùng tốt đẹp.
Quân Trì nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng đem nàng bế lên.
Đẩy cửa điện ra, Tề thượng thư đã đứng đợi bên ngoài một lúc lâu.
Thấy Quân Trì ôm nữ nhi của mình, nữ nhi nằm trong ngực hắn dường như đã ngủ rồi, bấy giờ ông mới hiểu được quyết định của Quân Trì.
"Bệ hạ, ngài đã quyết định rồi sao?"
Ngón tay Quân Trì lặng lẽ siết chặt, thật cẩn thận hấp thu độ ấm trên người nàng.
Nhưng mà dù có làm thế nào đi nữa thì tay hắn vẫn cứ rét lạnh như cũ.
"Ừm." Hắn rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói, "Như vậy là tốt nhất."
Bệ hạ che chở nữ nhi như vậy, ông ta vốn nên vui vẻ mới đúng.
Nhưng sao dường như lại có chút khổ sở.
Quân Trì giao Vân Phiếm Phiếm cho ông, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494871/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.