Edit by Shmily
#Do not reup#
--------------------------------
Nàng không chút bận tâm tới thân phận của hắn, nói: "Muốn cái kia."
Ngón tay chỉ chỉ, ý để cho hắn biết.
Quân Trì cười cười với nàng: "Muốn thì tự mình hái, trẫm là vua của một nước, sẽ không làm loại chuyện này."
Ống tay áo bị người kéo kéo, nàng mở to mắt, trong mắt mang theo khát cầu.
Hắn cúi đầu, nhìn cái tay đang nắm lấy vạt áo mình.
Ngón tay nho nhỏ, trắng nõn, giống như thứ nàng nắm không phải ống tay áo của mình mà là tâm can của mình vậy.
Quân Trì rũ mắt, nói: "Không có lần sau."
Nói xong, cư nhiên thật sự tính toán đi hái cho nàng.
Lư công công bên cạnh nhìn thấy hết ở trong mắt, lắc lắc đầu.
Bệ hạ a, nào có cái gì mà không có lần sau chứ, một lần phá lệ thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba thôi...
Quân Trì dù có cao hơn nàng nhiều đi nữa thì vẫn cách đóa hoa kia một khoảng xa.
Hắn duỗi tay kéo vài lần vẫn không tới, nhưng lại nghe được tiếng cười của Vân Phiếm Phiếm.
Hắn dứt khoát không với nữa, trực tiếp leo lên cây hái.
Sau đó Vân Phiếm Phiếm lại lên mặt, bảo hắn hái thêm vài cành nữa.
Chờ sau khi hái xong, Quân Trì xuống dưới, không vui đưa hoa đào cho nàng.
Cung nữ xung quanh nhỏ giọng nghị luận, thấy Quân Trì nhìn qua thì lập tức tản ra làm chuyện của mình.
Quân Trì tùy tiện bứt một bông, cài lên tóc nàng, tóc đen nhiễm mùi hương hoa đào, nhẹ ngửi một chút còn có thể ngửi được mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494861/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.