Chờ thân thể xua tan hàn ý, Quân Trì mới ôm lấy nàng.
Nàng dịu ngoan ở trong ngực mình không nhúc nhích.
Quân Trì tức khắc cảm thấy tâm tình không tốt của mình đều trở thành hư không.
Trước kia khi còn chưa ngồi lên vị trí này, hắn đều nghe nói tới việc đế vương luôn thích mỹ nhân mà không màng tới giang sơn.
Lúc ấy chỉ cảm thấy loại lời nói này chỉ là lừa gạt người, nào có người nào sẽ bởi vì người khác mà từ bỏ đồ thuộc về mình chứ.
Hiện tại nghĩ lại, hình như không phải không có đạo lý.
Hai người nằm ở trên giường, trong lòng Quân Trì là sự bình tĩnh xưa nay chưa từng có.
Lúc sau, không biết hắn nghĩ tới cái gì, nói: "Thêu túi tiền cho ta đi."
Hắn không xưng trẫm nữa, mà là ta.
Kỳ thật Vân Phiếm Phiếm không thèm để ý tới thứ gọi là xưng hô, mặc kệ hắn xưng hô thế nào, trẫm hay là ta cũng được, hắn có thích nàng hay không, nàng đều có thể cảm thụ đến.
Thật sự thích một người thì sẽ không màng tới xưng hô.
Bất quá Quân Trì chịu xưng hô như vậy, nàng vẫn rất cao hứng.
Cao hứng là cao hứng, nên cự tuyệt vẫn là phải cự tuyệt.
"Ta không biết làm."
Nàng cũng không xưng là thần nữ nữa.
Cự tuyệt đến dứt khoát lưu loát như vậy, trong lòng Quân Trì liền cảm thấy buồn bực.
"Không phải lần trước nàng đã nói là nàng tinh thông mọi thứ sao?"
Trong mắt hắn mang theo nghi ngờ, lúc này so ra thì hắn không giống như Quân Trì ngày thường cho lắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494858/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.