Xung quanh có gió, khăn tay rất nhẹ, một góc của khăn tay bị gió thổi sang một bên không ngừng. La Tố Vi nhanh chóng nắm lấy khăn tay, sợ nó bị gió thổi mất. Lại nhìn về phía bên kia, thân ảnh của Vân Phiếm Phiếm đã sắp biến mất. Nàng sở dĩ không phản ứng lại nàng ấy là bởi vì nàng biết, đối phương không giống mình, nàng ấy không phải là cung nữ. Tuy nói phụ thân nàng quyền cao chức trọng, nhưng dưới bầu trời này, có đất nào không phải là đất của Thiên Tử, cho dù phụ thân có đau lòng mình cũng sẽ không thể làm chủ được. Còn nữa, tỷ tỷ muội muội trong nhà rất nhiều, thiếu nàng cũng chẳng sao cả. Nếu bởi vì nàng mà liên lụy cả một gia tộc, nàng sẽ chỉ cảm thấy càng áy náy hơn. Bất quá nàng không hâm mộ đối phương, nàng không muốn được Hoàng Thượng sủng ái. Chỉ là, nàng muốn ra khỏi cung. La Tố Vi quyết định xong, liền cầm theo rổ chạy theo hướng Vân Phiếm Phiếm vừa đi. Cuối cùng chặn ở trước mặt nàng. Vân Phiếm Phiếm khó hiểu nhìn người trước mặt, nghe thấy La Tố Vi nói: "Ta có lời muốn nói với ngươi." Vân Phiếm Phiếm thấy nàng ta có bộ dáng nôn nóng, vội hỏi: "Chuyện gì?" Thì ra La Tố Vi bị phân tới trong cung của thái hậu. Sau đó thái hậu vẫn luôn nhìn nàng ta không vừa mắt, việc vốn nên để cho vài cung nữ cùng làm thì đại đa số đều giao cho một mình nàng ta làm. Vân Phiếm Phiếm nhìn La Tố Vi, cho dù nàng ta không trang điểm thì gương mặt cũng như xuất thủy phù dung, tươi mát thoát tục, hơn nữa tuổi còn rất trẻ. Nàng bỗng nhiên hiểu ra, vì sao mà thái hậu lại nhắm vào nàng ta. La Tố Vi nói xong, Vân Phiếm Phiếm liền hỏi: "Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?" Nàng đối với người tên La Tố Vi này còn tính là có hảo cảm, tuy đối phương có chút lãnh đạm, nhưng là có một cổ tử quật cường từ trong xương cốt, hơn nữa ánh mắt nàng ta rất thanh triệt, không giống như người tâm cơ gì. La Tố Vi nói: "Ta muốn xuất cung, ngày đó tuy ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Thượng, nhưng chính trực giác đã nói cho ta, Hoàng Thượng chắc chắn không đơn giản, không giống như những gì người ngoài đồn thổi..." Nói được một nửa, thấy biểu tình của Vân Phiếm Phiếm không hề thay đổi chút nào, chỉ có ánh mắt là mang theo chút quan tâm nhàn nhạt. Nàng ta tiếp xúc với Vân Phiếm Phiếm chưa lâu, nhưng nàng ta biết, tuy đối phương đều không để bụng tới bất kỳ chuyện gì, nhưng nếu như có người gặp chuyện, nàng nhất định sẽ không ngồi yên mà nhìn. Hiện tại nàng ta nói với nàng nhiều như vậy, nếu cái gì nàng cũng không biết, nói ra thì chẳng phải là càng thêm phiền não sao. Nghĩ nghĩ, cuối cùng La Tố Vi nói: "Ba ngày sau, vẫn ở nơi này, buổi trưa, ta lại ở chỗ này đợi ngươi, đến lúc đó, ta cần ngươi giúp ta một chuyện." La Tố Vi nói được một nửa liền thôi, Vân Phiếm Phiếm cũng không để nàng ta tiếp tục nói, gật gật đầu: "Được." Rốt cuộc thì La Tố Vi cũng lộ ra một nụ cười, tâm tồn cảm kích. Vân Phiếm Phiếm thấy nàng ta vẫn còn cầm khăn tay trong tay, liền rút cái khăn đó ra. Nàng nắm lấy tay của La Tố Vi, dùng khăn tay băng bó lại nơi bị thương kia. Sau khi băng bó xong, một câu cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Ta đi đây." La Tố Vi nhìn thân ảnh mảnh khảnh của nàng, vội vàng nói: "Ta tên La Tố Vi." Nói xong lại cảm thấy bộ dáng mình có hơi gấp gáp quá, cũng không biết trong lòng đối phương nghĩ mình như thế nào. Thân là tiểu thư quan gia, lại có thể thất lễ như vậy. "Ta là Tề Phiêu." Đây là câu cuối cùng nàng để lại. Buổi tối, Quân Trì lại tới đây. Lần này rốt cuộc cũng không giống đêm qua, giả dạng làm Tiểu Ao nữa, bất quá vẫn đi từ đường cửa sổ đánh thức nàng. Vân Phiếm Phiếm thấy là hắn, làm bộ làm tịch hỏi: "Sao hôm nay bệ hạ lại tới nữa?" Quân Trì nhảy từ cửa sổ vào, mang theo cả khí lạnh ở bên ngoài. Nàng chỉ mặc áo trong mỏng manh, hắn muốn ôm nàng mà không được, chỉ sợ sẽ nhiễm khí lạnh đến trên người nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]