Buổi tối, Vân Phiếm Phiếm nằm ở trên giường, còn chưa có nhắm mắt lại thì đã bị Trình Sơ Yến ôm lấy.
Tay hắn thập phần không đứng đắn sờ lên người cô.
Sau khi tốt nghiệp, hắn càng có nhiều tinh lực, Vân Phiếm Phiếm cũng không cần dạy hắn kiến thức gì nữa, hắn cả ngày ăn không ngồi rồi, ngay cả công việc cũng đều giao cho người khác làm.
Mắt thấy hắn sắp hôn lên xương quai xanh của mình, Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng đẩy hắn ra, nói: "Muốn ngủ."
Hiện tại đã 10 giờ rồi, đã qua giờ Vân Phiếm Phiếm đi ngủ.
Trình Sơ Yến còn chưa có thỏa mãn, Vân Phiếm Phiếm có cảm giác bên hông có thứ gì đó chọc chọc vào.
Trình Sơ Yến đè xuống dục vọng của mình, hỏi Vân Phiếm Phiếm: "Tại sao em không gọi anh là thầy giáo?'
Vân Phiếm Phiếm vừa mới nhắm mắt lại, nghe được lời này liền mở mắt ra.
"Tại sao em phải gọi anh là thầy?"
Mặt Trình Sơ Yến có chút hồng, đó là do động tác quá kịch liệt lúc trước dẫn tới.
Lông di cong dài của hắn xẹt qua gương mặt Vân Phiếm Phiếm, thân mật nói: "Một năm nay, anh dạy em rất nhiều thứ, vừa rồi lại dạy em nữa đó, không phải em nên gọi anh là thầy sao?"
Có thể đem lời vô sỉ như vậy nói một cách đường hoàng, chắc cũng chỉ có mình Trình Sơ Yến.
Vân Phiếm Phiếm chớp chớp mắt, kháng cự nói: "Không gọi."
Hắn cũng không dạy thứ đồ gì đứng đắn cả.
Vừa muốn quay người, lại bị Trình Sơ Yến kéo lại.
Hắn đè ở trên người cô, thanh âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494825/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.