Trình Sơ Yến muốn trả lời là hắn đã có chỗ ở rồi.
Nhưng lại nghe Vân Phiếm Phiếm nói: "Chúng ta đi siêu thị trước đi, mua một chút đồ dùng hằng ngày."
Trình Sơ Yến có chút động tâm, loại cơ hội này có lẽ sẽ khó có được.
Câu nói kia đảo qua đảo lại ở trong miệng mấy lần, cuối cùng cũng không nói ra, thay vào đó là một câu: "Ừm, vậy nhờ em thu nhận anh."
Tự nhiên có loại cảm giác được bạn gái bảo vệ, hình như cũng không tệ lắm.
Trình Sơ Yến tự an ủi chính mình.
Hai người đi siêu thị chọn một số đồ dùng cá nhân hằng ngày, sau đó không biết Trình Sơ Yến nhìn thấy gì mà chạy tới một khu vực nào đó.
Vân Phiếm Phiếm đi theo sau hắn, thấy hắn đang xem quà.
Vừa xem vừa hỏi cô: "Trong nhà cô giáo có người thân nào vậy?"
"Chỉ có em cùng dì em thôi."
Tay chọn đồ của Trình Sơ Yến tạm dừng.
Hắn quay đầu nhìn Vân Phiếm Phiếm, trong mắt là cảm xúc vô cùng phức tạp.
Vân Phiếm Phiếm hiểu rõ hắn đang nghĩ cái gì, câu nói ban nãy của cô cũng không dùng câu từ uyển chuyển gì, người bình thường nghe đều có thể hiểu được cô có ý gì.
Vì thế cô liền cong môi cười với hắn.
Trình Sơ Yến thấy cô không phải đang miễn cưỡng cười vui mà là thật sự mỉm cười thì liền có chút yên tâm.
Vân Phiếm Phiếm nói: "Lúc em còn nhỏ thì cha mẹ xảy ra chuyện, cho tới nay đều là dì chăm sóc em. Nhưng mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494803/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.