Hắn đã chuẩn bị tinh thần thật tốt để nghe cô nói, kết quả cô lại hỏi: "Anh có đủ phí sinh hoạt không? Nếu không em gửi qua cho anh nhé?"
Trình Sơ Yến: "..."
Hắn không nên để cô nói nữa thì hơn.
Trình Sơ Yến cởi áo khoác, vẫy tay với cô.
Vân Phiếm Phiếm mơ hồ đi tới, lại bị hắn choàng áo lên đầu.
Trước mắt là một mảnh đen xì, trên người hắn còn có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt của bệnh viện, chóp mũi cô cũng đụng vào lồng ngực của hắn.
Thiếu niên đã trưởng thành có thể vì một người mà có thể đảm đương hết tất cả mọi việc, hắn có thể vì người mình thích che mưa chắn gió, có thể trở thành một bức tường cản gió vững chãi nhất.
Được hắn ôm như vậy, cảm giác thật an toàn.
Thanh âm Trình Sơ Yến mang theo chút bất đắc dĩ, còn có vài phần vui vẻ: "Cô giáo, có phải em quá xem nhẹ bạn trai mình rồi không? Anh không nghèo tới mức phải ở ngoài đường đâu."
Vân Phiếm Phiếm: "Ồ."
Thế nhưng trong lòng lại nghĩ, nhỡ anh ngủ cạnh bồn hoa thì sao?
Hai người giữ nguyên tư thế đó trong chốc lát, sau đó Vân Phiếm Phiếm liền có chút thở không nổi.
Trình Sơ Yến buông cô ra, nói với cô: "Lên đi, không cần lo cho anh."
Vân Phiếm Phiếm bước ba bước lại quay đầu một lần, Trình Sơ Yến đứng ở bên cạnh chậu hoa nhìn cô, ánh mắt vẫn chưa từng rời đi.
Vân Phiếm Phiếm lên tầng, trong lòng lại vẫn nhớ tới Trình Sơ Yến.
Có lẽ hắn sẽ tự có cách riêng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494802/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.