Bác gái ban nãy vừa chào hỏi Vân Phiếm Phiếm nghi ngờ liếc nhìn nam sinh.
Ánh mắt kia phảng phất như đang nhìn một tên lừa buôn bán các cô gái vậy.
Tịch Minh cảm thấy rất mất mặt, cậu ta cầm theo một đống đồ đi về phía tiểu khu phía trước.
Kiều Thời Việt là bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Đã lâu rồi không được ngủ một giấc an ổn, khó có được khoảng thời gian tương đối an nhàn như lúc này, lại chỉ có thể ngủ được một chút.
Hơn 9h hắn đánh răng ăn bữa sáng xong, lại phát hiện không có chuyện gì cần làm nữa, liền tiếp tục nằm trở về.
Lúc bị đánh thức, hắn hiển nhiên còn có chút không cao hứng, tùy tiện xoa xoa mái tóc hỗn độn, đi tới phòng khách mở cửa.
Lúc nhìn thấy người tới là ai, Kiều Thời Việt liền buông lỏng tay nắm cửa ra.
Hắn mặc trang phục ở nhà, dưới thân là quần trắng ống rộng, thế nhưng lại bị đôi chân dài thẳng tắp của hắn làm cho căng lên.
Cho dù giờ phút này vẻ mặt hắn có buồn ngủ không kiên nhẫn thì vẫn như cũ không che đậy được giá trị nhan sắc cao ngất kia.
Kiều Thời Việt, đội trưởng trước kia của cậu.
Cũng là người Tịch Minh ghét nhất.
Bất luận là năng lực hay là nhân khí, hắn đều có thể nghiền áp cậu.
Tịch Minh giơ đồ trong tay lên, giống như trước kia cười với hắn: "Đội trưởng, tôi tới thăm cậu đây, đây là đồ tôi mua, chắc là cậu sống cũng không tốt lắm."
Kiều Thời Việt đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Hắn nhìn Tịch Minh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494732/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.