Những người khác đều cho rằng Lê Hi quen Khâu Thước cho nên thái độ đối với hắn ta cũng không tệ lắm.
Vân Phiếm Phiếm lại không thèm nhìn hắn dù chỉ một chút.
Chờ tới thời gian ăn cơm, Lê Hi vẫn như cũ lấy một đống đồ ăn từ trong không gian ra.
Những người khác đều đã thành thói quen, nhưng sau khi Khâu Thước nhìn thấy thì ánh mắt rõ ràng hiện lên một tia hâm mộ.
Người này, thế mà lại có không gian dị năng.
Khâu Thước cảm thấy bản thân hắn sinh tồn ở trong mạt thế đã thực sự không tồi, cho dù sống ở đâu cũng có thể bảo vệ tốt chính mình.
Điều hắn ta cảm thấy tiếc nuối nhất chính là bản thân không có dị năng.
Một chút cũng không có.
Mỗi khi trong đội có thêm một người có dị năng là nội tâm hắn lại đố kỵ tới phát điên.
Nhưng loại cảm xúc này lại không thể để bị phát hiện.
Nếu bị phát hiện thì hắn sẽ không thể ngụy trang được nữa.
Cho nên ánh mắt Khâu Thước chỉ mang theo ngưỡng mộ nói: "Thật lợi hại."
Cũng không biết có phải là một người đắc đạo gà chó đều lên trời hay không mà những người khác đều có loại cảm giác tự hào.
Khóe môi Lê Hi cong lên, đầu ngón tay vừa động, một ngọn lửa liền xuất hiện trên đầu ngón tay hắn.
Lần này Khâu Thước đã không thể dùng từ khiếp sợ tới để hình dung.
Song dị năng!
Cái này phải may mắn bao nhiêu mới có được chứ.
Hắn ta một đường đi tới đây cũng chưa từng gặp qua người nào có song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494707/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.