Lê Hi ngồi xổm xuống, người đứng cách đó không xa chỉ nhìn thấy một mảnh đen tối dưới mái tóc nhỏ vụn của hắn.
Cùng với nụ cười mỉm ở khóe môi.
Ngón tay thon dài dừng ở trên người Trâu Lịch.
Thân thể Trâu Lịch run run, liền nghe thấy Lê Hi nói: "Có phải thấy tôi có dị năng rất lợi hại hay không?"
Trâu Lịch không nói chuyện, ngữ khí của Lê Hi thật sự là làm người ta cảm thấy quỷ dị.
Lê Hi thấy ánh mắt hắn ta lộ ra vẻ sợ hãi cùng cực, nhướng mày: "Sao thế, mày sợ sao?"
Ngón tay khép lại, đầu ngón tay tụ lại một luồng sáng.
Lê Hi cười cười, đuôi mắt mang theo một tia nhẹ nhàng: "Đáng tiếc, mày lại không còn dị năng nữa rồi."
Luồng sáng biến mất, Lê Hi liền đứng lên.
Trong tay hắn xuất hiện một khẩu súng.
Trâu Lịch còn chưa có phát hiện, chỉ là giật giật ngón tay đang run rẩy.
Cái gì cũng chưa phát sinh.
Thân thể hắn ta kịch liệt run lên, tựa như phát hiện điểm dị thường trong thân thể.
Cái loại đau đớn này thể hiện hết ở trên mặt hắn ta, cho dù mặt hắn ta đã không còn chỗ nào có thể nhìn được.
Lê Hi mở chốt an toàn, kéo cò súng.
"Đoàng---"
Trên đầu Trâu Lịch nhiều thêm một lỗ hổng, máu tươi từ trong lỗ hổng đó nhỏ giọt chảy ra.
Trước khi chết, Trâu Lịch còn không thể hiểu, tại sao Lê Hi có thể lấy đi dị năng của hắn ta.
Cùng với, vì cái gì mà hắn không đi cứu đứa em gái kia, ngược lại còn có thời gian quay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494700/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.