Hai mắt Trâu Lịch trợn to, theo bản năng lui về trong phòng.
Hắn ta muốn đem Lê Hi cùng Vân Phiếm Phiếm nhốt ở bên ngoài, thế nhưng lúc đóng cửa thì lại phát hiện, cửa cũng bị hỏng rồi.
Cái cửa này vốn đã bị hỏng, sau đó mới miễn cưỡng sửa lại được.
Ban nãy lưỡi gió của hắn ta thổi qua, phỏng chừng cũng làm cho nó triệt để hỏng bét.
Lúc này mà trốn vào trong phòng chẳng khác nào chặn đường sống của mình.
Mọi người nhanh chóng phản ứng lại, hoảng thành một đoàn, ngay cả vật tư cũng không cần, liều mạng chạy ra bên ngoài.
"Chạy mau..."
Lúc trước sợ có người đi ngang qua phát hiện nơi này có người cho nên lúc đỗ xe, bọn họ liền đỗ ở một bên khác.
Chỗ đó cách đây cũng không xa, nếu nhanh chân thì lên được xe là an toàn.
Lê Hi mang theo Vân Phiếm Phiếm đi về phía trước, những người khác đều chạy theo sau hắn.
Trâu Lịch dù có muốn giết chết Lê Hi thì cũng muốn giữ được mạng trước đã rồi tính.
Cũng không biết có phải do quá nóng nảy khi chạy hay không mà Vương Du bị vấp, lảo đảo đi được vài bước thì nặng nền ngã xuống mặt đất.
Vân Phiếm Phiếm nghe thấy tiếng có người té ngã.
Quay đầu nhìn lại, nhận ra là Vương Du.
Vừa rồi lúc Lê Hi muốn đi, chỉ có người này lên tiếng.
Là người tốt.
Vân Phiếm Phiếm nhìn đằng sau đen kịt một mảnh, đàn tang thi càng ngày càng tới gần.
Cô cắn răng, nói với Lê Hi: "Anh hai, anh đi trước đi, em quay lại cứu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494699/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.