Gần đây Lục Trầm rất thích luyện chữ.
Sáng sớm mỗi ngày, sau khi cơm nước xong, hắn liền sẽ ngoan ngoãn ngồi ở trên án thư.
Vân Phiếm Phiếm rất sầu.
Hắn thích luyện chữ là chuyện tốt, nàng cũng đã đáp ứng là sẽ thưởng cho hắn.
Nhớ tới đây, nàng liền cảm thấy sầu não.
Giờ phút này, Lục Trầm một tay nâng cằm, trong mắt là một mảnh phong tình, vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn nàng.
"Cẩn Cẩn, hôm nay chúng ta xem sách nào?"
Thanh âm hắn trầm thấp nhẹ nhàng, trong đó còn mang theo một phần ý vị nghiêm túc.
Vân Phiếm Phiếm cũng nghiêm túc trả lời: "Lục Trầm ca ca, muội cảm thấy phải kết hợp hài hòa giữa làm việc và nghỉ ngơi, không thể quá sức được."
Hắn khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài không tự chủ được mà miết miết cạnh bàn, trầm ngâm nói: "Vậy sao..."
Vừa thấy hắn có dấu hiệu thỏa hiệp, Vân Phiếm Phiếm liền nhanh chóng gật đầu, "Tuy rằng muội cũng rất muốn huynh học được nhiều điều hơn, thế nhưng muội cũng không muốn để huynh phải vất vả như vậy. Phải nghỉ ngơi đều đặn thì mới thích hợp."
Càng nói càng cảm thấy hợp lý.
Hai mắt Lục Trầm chớp chớp, thỏa hiệp: "Được rồi."
Hắn đứng dậy, sau đó cũng không biết lấy đâu ra một con diều, là con diều được vẽ hình cá vàng, không quá đẹp, thế nhưng cũng khá giống.
Nàng nhìn con diều giấy này, cảm thấy vô cùng quen mắt.
Này còn không phải là con cá vàng nhỏ hôm trước nàng tùy tiện vẽ ở trên giấy sao?
Nàng chỉ cho một mình Lục Trầm xem mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494680/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.