Chương trước
Chương sau
"Ừm."
Nói xong, hắn liền đi về phía trước.
Tạ Vũ chưa từng thấy Lục Trầm, thế nhưng cũng đã nghe qua tên hắn từ trong miệng Lục thị và Vân Phiếm Phiếm.
Người của Lục gia hắn đều đã gặp qua, duy chỉ có Lục Trầm là chưa từng nhìn thấy. Vậy thì người này hẳn là Lục Trầm đi.
Trong lòng vốn vẫn luôn lo lắng cho muội muội, hiện tại thấy vẻ mặt tiều tụy của Lục Trầm, môi đều nứt cả ra, trong mắt tràn ngập tơ máu, cả người nhìn qua tựa như giây kế tiếp sẽ ngã xuống đất.
Hơn nữa trên người hắn còn bắn đầy máu, trên vai cũng có, máu đã nhuộm đỏ cả một mảng sau lưng, nhìn có hơi chật vật.
Tạ Vũ sờ sờ mũi, hỏi: "Ngươi... không cần nghỉ ngơi chút sao?"
Hắn chỉ nghe thấy đối phương ném lại một câu: "Cẩn Cẩn quan trọng hơn."
Sau đó, giống như một cơn gió mà biến mất trong nháy mắt.
Vẻ mặt Tạ Vũ buồn bực.
Hắn nhìn Lục thị, hỏi: "Nương, ta mới là ca ca ruột của Cẩn Cẩn mà?"
Đối lại chính là một câu nói móc của Lục thị: "Con còn biết? Còn không mau đi tìm muội muội con đi, nàng mà có chuyện gì, ta liền..."
Nói được một nửa, bà bỗng nhiên sửa lại: "Con cũng đừng sống nữa."
Tạ Vũ: "..."
Sao người này người kia đều như thể đang xa lánh hắn vậy?
Lục thị nhìn phương hướng Lục Trầm rời đi, thở dài.
Đứa nhỏ Lục Trầm này, đại khái là thật sự thích Cẩn Cẩn đi.
...
Hôm nay là ngày thứ ba Vân Phiếm Phiếm ở chỗ này.
Ba ngày, hai tên thổ phỉ kia đối xử với nàng cũng không tệ, trừ việc không cho nàng ra ngoài ra thì cơ hồ là nàng muốn gì cũng có, chỉ có điều là chất lượng đồ ăn hơi kém.
Nàng còn đang suy nghĩ xem bọn họ bao giờ mới thả nàng ra.
Bất quá quyết định hẳn là nằm ở trong tay Lục Hải.
Nàng có chút nhớ Lục Trầm.
Vân Phiếm Phiếm gõ gõ cửa, người bên ngoài đã thành thói quen, mở miệng liền hỏi: "Đói hay là khát? Dù sao cũng sẽ không thả ngươi ra ngoài đâu."
Vân Phiếm Phiếm đáp: "Khát."
Một bát nước được đưa vào.
Vân Phiếm Phiếm cúi đầu uống nước, tay run lên, bát trên tay thiếu chút nữa đổ xuống.
Trước kia không hề phát hiện ra, tại sao hoa văn màu đen trên vòng tay lại tăng nhanh như vậy?
Lục Trầm xảy ra chuyện gì rồi?
Nội tâm Vân Phiếm Phiếm vô cùng hoảng loạn, nàng thật vất vả mới làm giá trị hắc hóa giảm, bây giờ lại có xu hướng trở về lúc ban đầu.
Nhanh chóng buông bát trong tay xuống, nàng nhào qua dùng sức gõ cửa.
Trước đó nàng đều thập phần an tĩnh, hiện tại bỗng nhiên bất thường như thế làm cho hai tên thổ phỉ cảm thấy hoảng sợ, vừa muốn mở cửa xem thì nghe thấy Vân Phiếm Phiếm nói:
"Mau thả ta ra ngoài!"
Hai tên thổ phỉ ngoài miệng thì nói: "Nằm mơ!"
Nội tâm: Chúng ta cũng muốn thả ngươi lắm, mấy ngày nay lăn lộn cũng đủ mệt rồi, trước kia bắt người ai cũng đều lo sợ hãi hùng, bọn họ cũng không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hù chết đám người đó rồi.
Nàng thì ngược lại, bọn họ chẳng khác gì đang hầu hạ tổ tông cả.
Mấu chốt chính là, bên kia cũng không để lại tiền dư, bọn họ cũng không thể tự mình lãng phí tiền a.
Vân Phiếm Phiếm lại kêu hai tiếng, người bên ngoài đều không đáp.
Nàng biết là bọn họ sẽ không thả nàng.
Ở trong phòng quẹo trái quẹo phải, cuối cùng ánh mắt nàng dừng ở trên cái bát.
Còn có một cách, có thể thử một lần.
Nàng cầm lấy bát, giơ cao, nhẹ buông tay, bát rơi xuống đất vỡ thành những mảnh nhỏ.
Nàng cầm lấy một mảnh trong đó, đưa tới cổ tay mình khoa tay múa chân.
Tiểu Bạch Thái cảm thấy dị thường, cảnh giác hỏi: "Ký chủ đại nhân, ngài muốn làm gì?"
Vân Phiếm Phiếm dừng một chút, hỏi Tiểu Bạch Thái: "Ngươi... bây giờ có phải đang lo lắng, sợ hãi hay không?"
"Đúng vậy đúng vậy." Tiểu Bạch Thái cảm thấy Vân Phiếm Phiếm đoán quá chuẩn, lại tiếp tục hỏi: "Cho nên ngươi muốn làm gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.