Trước khi kéo Lục Uyên tới đây, miệng vết thương trên bả vai của Lục Trầm đã nứt ra rồi.
Hắn cũng không muốn quan tâm tới nó, thẳng tới tận bây giờ máu đã nhiễm hồng cả y phục.
Lục Uyên nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Lục Trầm, ngươi thả ta ra đi, ngươi xem miệng vết thương trên tay ngươi cũng nứt ra rồi, phải nhanh chóng xử lí tốt."
Lục Trầm cũng không liếc nhìn hắn lấy một cái, chỉ quay sang nhìn Lục Hải.
Lục Uyên tức khắc ngậm miệng.
Lục Trầm đã không quan tâm tới hắn ta nữa thì hắn ta cũng đâu có ngu mà đi tìm chết.
Đều là chuyện tốt cha hắn làm ra cả.
Lão phu nhân vì chuyện của Vân Phiếm Phiếm đã đủ lao đao, chờ tới khi người bên chỗ Tần thị tới đây nói muốn gặp lão phu nhân thì đều bị Thải Thanh chặn ở ngoài, không cho bọn họ vào.
Vài người kể lại chuyện cho Thải Thanh nghe, thanh âm Thải Thanh giống như là rít ra từ trong kẽ răng:
"Nếu Lục Trầm thiếu gia tới chỗ của đại lão gia, vậy thì chuyện Cẩn Cẩn tiểu thư mất tích khẳng định không thoát khỏi quan hệ với đại lão gia đi. Việc này nếu như để lão phu nhân biết, đại lão gia sợ là sẽ thực sự xong đời, các ngươi còn dám đi quấy rầy lão phu nhân nữa hay không?"
Vài người vừa nghe liền không dám nói gì nữa, kẹp chặt cái đuôi rồi rời đi.
Nội tâm Thải Thanh có chút lo lắng, gọi mấy nha hoàn khác tới đây.
"Các ngươi tới viện đại lão gia nhìn một chút, nếu Lục Trầm thiếu gia có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494669/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.