Biểu cảm trên mặt Lục Trầm nhìn không rõ, hắn bước từng bước một đi tới bên cạnh mép giường của Lục Uyên.
Nha hoàn đứng bên giường của Lục Uyên vội vàng tránh ra.
Cũng không phải là bởi vì sợ Lục Trầm, mà là muốn nhân cơ hội này cách Lục Uyên xa một chút.
Mấy cái nha hoàn kia thấy cánh tay nàng đã biến thành một mảnh xanh tím, vẻ mặt liền trở nên đồng tình.
Tay Lục Trầm hơi lướt qua tấm màn mỏng, động tác thong thả, ưu nhã.
Lục Uyên không biết hắn muốn làm gì, cứ lẳng lặng nhìn hắn.
Sau đó tầm mắt Lục Trầm dừng lại trên người Lục Uyên, thanh âm nghe không ra cảm xúc vui buồn gì: "Vui lắm sao?"
Hắn bỗng nhiên hỏi như vậy, Lục Uyên liền hơi sửng sốt trong chốc lát, nhíu mày hỏi lại: "Cái gì vui?"
"Lập tức sẽ khỏi nhanh thôi."
Biểu tình của Lục Uyên như thể hắn đang nói lời vô nghĩa vậy.
Đại khái là không nghĩ Lục Trầm sẽ làm gì mình cho nên miệng Lục Uyên cũng không giữ chút nào, muốn nói gì thì lập tức nói ra cái ấy.
"Trước kia cha ta có phải đã hứa với ngươi, sẽ giúp ngươi cầu hôn biểu muội?"
Lục Trầm không nói, thần sắc lại như được phủ một tầng băng sương.
Lục Uyên thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng liền dâng lên một trận khoái ý.
Phải, nên là như vậy mới đúng.
Loại người này, cũng chỉ xứng lộ ra cái biểu tình tuyệt vọng đáng thương như vậy mà thôi.
Lục Uyên ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Ngươi nghĩ là thật sao? Chỉ bằng ngươi cũng muốn cưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494660/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.