Trong chén vốn không chỉ có canh mà còn có cả thịt.
Một lần rót như vậy, hơn nữa Lục Uyên còn kịch liệt không phối hợp khiến toàn bộ thứ có trong chén đều đổ hết lên giường của hắn.
Lục Uyên vốn là nhìn Lục Trầm không thuận mắt, còn nghe nói Lục Trầm chỉ là hài tử do một nha hoàn hạ tiện sinh ra. Vậy mà hắn có thể tự do đi lại, hưởng thụ những thứ mình không thể hưởng thụ, trong khi con vợ cả như mình lại phải nằm liệt ở trên giường.
Nghĩ đến đây, Lục Uyên liền giận sôi máu.
Cố tình Lục Trầm lại còn ở thời điểm mấu chốt như vậy chọc tức hắn.
Lục Uyên cắn chặt răng, mắng: "Lục Trầm, ngươi bị điên à?"
Con ngươi đen nhánh của Lục Trầm giống như vực sâu không đáy.
Tầm mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lục Uyên, hỏi: "Ngươi cảm thấy sao?"
Ban nãy những lời Lục Uyên nói hắn đều nghe thấy hết, Lục Uyên dám mơ tưởng tới tiểu cô nương của hắn.
Nghĩ tới chuyện Lục Uyên dùng ngữ khí cùng ánh mắt ghê tởm kia nói chuyện với tiểu cô nương, hiện tại dã tâm muốn giết chết Lục Uyên hắn cũng có rồi.
Dù sao thì hắn ta cũng đã nằm liệt trên giường nhiều năm như vậy, vậy thì sau này cứ nằm luôn trên giường đi.
Tiểu Bạch Thái: "Ký chủ đại nhân! Vòng tay!"
Vân Phiếm Phiếm theo bản năng cúi đầu, liền thấy hoa văn màu đen lại bắt đầu lan ra.
Trong khoảng thời gian này, nàng cùng Lục Trầm ở bên nhau đã làm cho hoa văn biết mất đi rất nhiều.
Hiện tại tựa hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494658/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.