Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————
Chờ sau khi tan học, Vân Phiếm Phiếm liền bắt đầu thu dọn sách giáo khoa.
Diệp Hinh sợ cô đi mất liền vội nói: “Khương Đường, chúng ta có thể làm bạn được không? Tớ cảm thấy con người cậu rất tốt.”
Vân Phiếm Phiếm cũng không nghĩ quá nhiều, gật đầu nói: “Có thể.”
Diệp Hinh hỏi: “Vậy chúng ta trao đổi số điện thoại đi?”
Điện thoại?
Diệp Hinh không nói cô cũng quên mất, nguyên chủ không có điện thoại.
Cô không có thói quen chơi điện thoại, trừ nhiệm vụ lần trước muốn liên lạc với Cố Lê ra thì điện thoại đối với cô cũng không quá quan trọng.
Cô thành thật trả lời: “Tớ không có điện thoại.”
Diệp Hinh lập tức “a” một tiếng, cũng không tiếp tục nói.
Vân Phiếm Phiếm còn đang tính nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng Tô Hạ đứng ở bên ngoài lớp học gọi cô.
Hắn vừa gọi một tiếng đã làm cho tất cả mọi người xung quanh chú ý.
Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng thu dọn đồ đạc thật nhanh, trước khi đi còn nói với Diệp Hinh: “Hai chúng ta học cùng lớp, lúc sau còn có cơ hội gặp mặt, không có điện thoại cũng không sao, lần sau gặp lại.”
Nói xong liền chạy về phía Tô Hạ, Tô Hạ tự nhiên mà nhận lấy cặp sách của cô.
Hai người cùng sóng vai đi ra ngoài.
Ngón tay nắm sách vở của Diệp Hinh đã trắng bệch.
Còn nói không có điện thoại, không phải chính là không muốn cho sao? Ngay cả cô ta cũng có điện thoại, Vân Phiếm Phiếm quen biết Tô Hạ thì sao có thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494598/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.