Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————
Vân Phiếm Phiếm cho mèo ăn xong, dư quang liền lướt qua bắt gặp Tô Hạ đang nhìn lén mình, rõ ràng trước đó không lâu hắn còn giả vờ ngủ, tự nhiên sao lại nhìn lén cô làm gì?
Hoa văn màu đen trêи vòng tay giảm đi rất nhiều, hiện tại cũng chỉ còn có một chút, đó cũng thuyết minh cho việc Tô Hạ đang càng ngày càng yêu thích thế giới này.
Cô không khỏi tự khen mình vài câu ở trong lòng: Vân Phiếm Phiếm, ngươi làm tốt lắm!
Khen xong thì quay đầu nói với Tô Hạ: “Em có một bí mật, nhưng không nói cho anh biết đâu.”
Tô Hạ nhìn dáng vẻ này của cô, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhàn nhạt.
Cô thế mà còn có bí mật? Hắn còn tưởng rằng cô chỉ là một tờ giấy trắng chứ.
Tô Hạ còn cho rằng cô muốn úp úp mở mở với mình, liền chiều theo ý của cô, biểu lộ ra bộ dáng vô cùng tò mò, cong môi hỏi: “Bí mật gì? Thật muốn biết a.”
Vân Phiếm Phiếm nhìn gương mặt không có lấy chút gợn sóng của hắn, lại nghe ngữ khí như thế kia, nhịn không được cười ra tiếng.
Độ cong khóe miệng không ngừng tăng lên, cô ngoắc ngoắc tay với Tô Hạ.
Tô Hạ phối hợp ghé sát lại gần cô.
Vân Phiếm Phiếm học bộ dáng khi xưa của hắn, cánh môi tiến sát tới bên tai, nhẹ giọng nói: “Hiện tại… không nói cho anh biết được.”
Chờ tới lúc Vân Phiếm Phiếm phải vào học, Tô Hạ liền không còn cách nào.
Hắn có thể trốn học cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494597/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.