Edit by Lâm Tranh
#Do not reup#
– ———————————–
Vân Phiếm Phiếm bị Chung Hàm làm cho cả người nhiễm một tầng hồng sắc, da thịt trắng nõn phiếm màu phấn, tóc đen xõa tung ở trêи giường, trêи mặt cô thậm chí còn mang theo nét ngượng ngùng, hết thảy đều khiến Chung Hàm cảm thấy tốt đẹp tới cùng cực.
Hắn để lại một cái lại một cái dấu vết trêи người cô.
9 giờ tối, Vân Phiếm Phiếm đã không còn sức lực.
Cái cảm giác vừa đau vừa thoải mái này giống như thủy triều bao bọc lấy cô.
Thanh âm Vân Phiếm Phiếm nhỏ như muỗi kêu nói với Chung Hàm: “Chúng ta nên đi ngủ.”
Chung Hàm sờ sờ gương mặt cô, trấn an nói: “Chờ một chút.”
Vì thế, cô lại đợi Chung Hàm thêm một chút.
Lại qua hơn mười phút, cô nhắc lại câu nói kia một lần nữa.
Chung Hàm vẫn đáp lại y như cũ.
Chờ tới lúc cô đã không chịu nổi nữa thì mới nghe thấy thanh âm của Chung Hàm: “Em ngủ trước, anh tự mình… tới.”
Thứ kia của hắn vẫn còn ở bên trong thân thể cô, Vân Phiếm Phiếm muốn nói ra, thế nhưng lại không nhịn được mà ngủ mất.
Chờ thật lâu sau, Chung Hàm mới có thể ngừng lại, hắn cúi đầu nhìn Vân Phiếm Phiếm đang ngủ say, trong lòng đều là thỏa mãn, cô rốt cuộc cũng là của mình, trong mắt hắn tràn đầy trìu mến nhìn Vân Phiếm Phiếm, cuối cùng ôm cô cùng đi ngủ.
Sau khi trở về, cơ hồ mỗi buổi tối, thời gian làm việc là nghỉ ngơi của Vân Phiếm Phiếm đều bị đánh loạn.
Mọi kháng nghị của cô đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494493/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.