Edit by Lâm Tranh
#Do not reup#
– ———————————
Chung Hàm tìm một mặt cỏ ngồi xuống, Vân Phiếm Phiếm lại vẫn đang đứng.
Hắn quay đầu ý bảo Vân Phiếm Phiếm lại đây.
Chờ khi Vân Phiếm Phiếm đi tới, Chung Hàm bỗng nhiên giữ lấy cô, cả người Vân Phiếm Phiếm đều ngã vào lòng hắn.
Cuối cùng cô lại ngồi ở trêи đùi Chung Hàm, so với Chung Hàm thì cao hơn một chút cho nên Chung Hàm không thể không nâng cằm lên nhìn cô.
Chung Hàm vùi đầu vào xương quai xanh của cô, tựa như làm nũng mà cọ cọ, sau đó nói: “Có anh còn chưa đủ sao? Em còn muốn nhìn thấy ai?”
Vân Phiếm Phiếm cũng chỉ là tò mò, cũng không phải thật sự muốn thấy ai. Vừa định mở miệng nó chuyện thì Chung Hàm lại ngẩng đầu, cánh môi như cố ý mà vô tình cọ qua khóe môi cô.
Đúng lúc đó cô lại mở miệng nên liền ngậm lấy cánh môi của đối phương.
Vân Phiếm Phiếm sợ tới mức mau chóng ngậm miệng lại.
Chung Hàm thấy tất cả sự chú ý của cô đều đặt trêи người mình, cũng không hề truy vấn nữa mà hôn cô thật sâu.
Cô nhắm hai mắt lại, đầu lưỡi Chung Hàm lại thu lưỡi về, chỉ ngậm lấy cánh môi cô, không hề làm bước tiếp theo.
Vân Phiếm Phiếm nghi hoặc mà mở to hai mắt, thấy được cặp mắt đen nhánh như mực kia của Chung Hàm, đuôi mắt hắn nhiễm vài phần ý cười. Thời điểm cô nhìn hắn, hắn bỗng nhiên hung hăng ôm lấy eo cô khiến cô thét lên một tiếng.
………
Buổi tối, Chung Hàm liền đưa Vân Phiếm Phiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494492/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.