Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————–
Ánh đèn bỗng nhiên phụt tắt.
Vân Phiếm Phiếm đang chuẩn bị rời đi lại bị Chung Hàm trong bóng tối nắm lấy cổ tay.
Cô tức khắc dừng lại động tác, ngáp một cái chờ Chung Hàm lên tiếng.
Bàn tay Chung Hàm bao bọc lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, da thịt cô có chút lạnh lẽo, càng có thể cảm nhận được nhiệt độ ở lòng bàn tay hắn cao bao nhiêu.
Thân thể Chung Hàm nóng lên, thanh âm cũng trở nên trầm thấp.
“Đưa lưng về phía anh, gọi tên của anh, anh nói dừng mới được dừng.”
Cho rằng có thể ngủ rồi – Vân Phiếm Phiếm: “…”
Cô buồn bực nằm xuống giường, đưa lưng về phía Chung Hàm, bắt đầu gọi tên hắn.
Nhìn không được đối phương như có thể ngửi được hương vị của đối phương, hắn có thể tận tình mà tưởng tượng dưới lớp áo sơ mi của đối phương là cái bộ dáng gì.
Hắn tưởng tượng thấy tay của mình sờ tới mặt cô, giống như hôm nay lúc hắn sờ ảnh chụp của cô, tay dần dần trượt xuống, xẹt qua cái mũi, môi, rồi dừng lại ở xương quai xanh gầy mà rắn chắc, đầu ngón tay hoàn toàn đi vào bên trong quần áo của cô.
Dù chỉ là tưởng tượng, nhưng Chung Hàm cảm thấy khát vọng trong lòng mình như muốn bùng nổ.
Thanh âm của cô càng là dụ dỗ mình, tựa như một giọt nước rơi vào giữa chảo dầu sôi.
Chung Hàm nghe thanh âm của cô, bàn tay liền đặt ở trong chăn.
Vân Phiếm Phiếm gọi tới sắp ngủ gật, dường như lại nghe được tiếng thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/268542/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.