Edit by Shmily #Do not reup# – —————————– Ánh đèn bỗng nhiên phụt tắt. Vân Phiếm Phiếm đang chuẩn bị rời đi lại bị Chung Hàm trong bóng tối nắm lấy cổ tay. Cô tức khắc dừng lại động tác, ngáp một cái chờ Chung Hàm lên tiếng. Bàn tay Chung Hàm bao bọc lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, da thịt cô có chút lạnh lẽo, càng có thể cảm nhận được nhiệt độ ở lòng bàn tay hắn cao bao nhiêu. Thân thể Chung Hàm nóng lên, thanh âm cũng trở nên trầm thấp. “Đưa lưng về phía anh, gọi tên của anh, anh nói dừng mới được dừng.” Cho rằng có thể ngủ rồi – Vân Phiếm Phiếm: “…” Cô buồn bực nằm xuống giường, đưa lưng về phía Chung Hàm, bắt đầu gọi tên hắn. Nhìn không được đối phương như có thể ngửi được hương vị của đối phương, hắn có thể tận tình mà tưởng tượng dưới lớp áo sơ mi của đối phương là cái bộ dáng gì. Hắn tưởng tượng thấy tay của mình sờ tới mặt cô, giống như hôm nay lúc hắn sờ ảnh chụp của cô, tay dần dần trượt xuống, xẹt qua cái mũi, môi, rồi dừng lại ở xương quai xanh gầy mà rắn chắc, đầu ngón tay hoàn toàn đi vào bên trong quần áo của cô. Dù chỉ là tưởng tượng, nhưng Chung Hàm cảm thấy khát vọng trong lòng mình như muốn bùng nổ. Thanh âm của cô càng là dụ dỗ mình, tựa như một giọt nước rơi vào giữa chảo dầu sôi. Chung Hàm nghe thanh âm của cô, bàn tay liền đặt ở trong chăn. Vân Phiếm Phiếm gọi tới sắp ngủ gật, dường như lại nghe được tiếng thở dốc, thanh âm vừa trầm vừa khàn khiến cô đột nhiên bừng tỉnh, buồn ngủ cũng tiêu tán đi phân nửa. Vân Phiếm Phiếm bị làm cho hoảng sợ, nghĩ thầm, còn may là mình chưa có ngủ gật. Nếu ngủ mất rồi thì sao còn gọi tên Chung Hàm được nữa? Vạn nhất Chung Hàm không nghe được thanh âm của cô, ở trong lúc cô ngủ liền giết cô… Không tới vài phút, người bên cạnh đã hô hấp đều đặn vững vàng, Chung Hàm biết cô ngủ rồi, hẳn là cô đã sớm mệt mỏi, thanh âm lúc trước đều rất mơ hồ. Lòng bàn tay nhớp nhớp dính dính, Chung Hàm đứng dậy đi vào phòng tắm. Buổi tối không ngủ đủ, ngày hôm sau Vân Phiếm Phiếm liền tự tỉnh lại. Cả người cô đều có chút uể oải, lúc ăn sáng cũng muốn ngủ gật tới nơi. Chung Hàm chỉ nhìn cô, cũng không nói chuyện. Chờ tới tối, khi ăn xong cơm chiều, Vân Phiếm Phiếm không hề giống như ngày hôm qua ăn chậm rì rì, lần này cô ăn rất nhanh, sau đó liền chạy lên lầu. Thấy cô khác thường như vậy, Chung Hàm liền đi theo cô lên. Vân Phiếm Phiếm chạy vào phòng liền cầm lấy xích sắt, đưa cho Chung Hàm, vui vẻ nói: “Mau mau nhốt em lại.” Cô tình nguyện bị khóa cũng không muốn đọc truyện cổ tích cho hắn nghe nữa. Cái đó đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng giấc ngủ của cô đó. Chung Hàm: “…” Xem bộ dáng vui vẻ kϊƈɦ động kia của cô, Chung Hàm liền nghe theo cô, đem cô khóa lại. Cổ chân của Vân Phiếm Phiếm bị xích sắt khóa lại còn duỗi tay ra sờ sờ, giống như đồ vật này đem lại cho cô cảm giác vô cùng an toàn. Chung Hàm rốt cuộc cũng hiểu vì sao cô phải làm như vậy, hắn nhìn Vân Phiếm Phiếm, khóe môi khẽ giật một cái. 8 giờ rưỡi, Vân Phiếm Phiếm tắm rửa xong liền nằm ở trêи giường. Mười phút sau, Chung Hàm cũng đi vào. Vân Phiếm Phiếm vô cùng vui vẻ, hôm nay cô cũng không trao đổi điều kiện với Chung Hàm nha. Chung Hàm nhìn biểu tình của cô, nằm xuống nói: “Ngủ.” Vân Phiếm Phiếm cực kỳ cao hứng. Nghĩ tới đây, thanh âm như có như không của cô lúc trước lập tức trở nên vang dội. Tới thời khắc mấu chốt mà Chung Hàm lại nghe thấy thanh âm kia, một chút cũng không nhịn được, kêu lên một tiếng liền dừng động tác. Vân Phiếm Phiếm nghe thấy tiếng của hắn, không nhịn được hỏi: “Em có thể ngủ rồi sao?” Chung Hàm không trả lời ngay, một lúc lâu sau hắn mới “ừ” một tiếng. Vân Phiếm Phiếm yên tâm mà đi tìm Chu Công*.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]