Edit by Shmily
#Do not reup#
– ————————-
Vân Phiếm Phiếm ngồi xuống ghế rồi liền nhìn về phía Chung Hàm.
Chung Hàm còn đang đứng ở trêи cầu thang, thấy cô nhìn mới tiếp tục đi xuống dưới.
Hắn đã lâu rồi chưa cùng người khác ăn cơm chung, cũng không nhớ rõ là đã bao lâu. Những người hắn gọi là người nhà đều sợ hắn, đều chán ghét hắn, vừa lúc hắn cũng vô cùng coi thường đám người đó.
Hắn không đối, chỉ là ngồi ở trêи ghế nhìn Vân Phiếm Phiếm.
Vân Phiếm Phiếm ăn rất vui vẻ, động tác tuy nhanh nhưng vẫn được coi là ưu nhã.
Cô ăn trong chốc lát liền phát hiện Chung Hàm vẫn luôn không động đũa, chỉ chăm chăm nhìn vào mình, cảm thấy có khả năng là trong lòng đang bí mật mưu đồ cái gì đó, cô lập tức gắp một miếng thịt vào trong bát của Chung Hàm.
Ánh mắt Chung Hàm khẽ nhúc nhích, Vân Phiếm Phiếm giải thích: “Lúc ăn cơm thì phải ăn cơm.”
Lúc ăn cơm thì phải ăn cơm?
Chung Hàm đều không đếm được rốt cuộc có bao nhiêu ngày hắn chỉ ăn có một bữa hoặc là không ăn bữa nào.
Có lẽ là cô nói quá mức thật lòng nên đã chạm tới tận đáy lòng của Chung Hàm, Chung Hàm cầm lấy đũa, bắt đầu ăn miếng thịt cô gắp cho mình, sau đó cũng không hề động đũa nữa.
Sau khi cơm nước xong, Vân Phiếm Phiếm nghỉ ngơi trong chốc lát liền nghe được Chung Hàm nói: “Lên lầu.”
Cô không hiểu gì mà đứng dậy, đi theo Chung Hàm lên lầu.
Chung Hàm bảo cô ngồi xuống mép giường, cô cũng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/268536/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.