Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————-
Cô tùy tay lật hai trang, sau đó liền gật đầu: “Thích.”
Nói dối.
Làm gì có người lớn nào còn thích truyện cổ tích đâu?
Chung Hàm tức khắc cảm thấy cô là đang cố ý hùa theo mình, bởi vì sợ hãi chính mình sẽ làm tổn thương cô.
Cô giống hệt với những người đó, đều không thích mình, đều đem mình xem như quái vật, chỉ muốn mau chóng rời khỏi.
Màu đen trong mắt Chung Hàm tràn ngập sát ý
Chỉ có người chết mới không rời đi, bọn họ hẳn là nên chết hết đi mới đúng.
Chung Hàm đứng đằng sau cô, khóe môi cong lên thành một nụ cười lương bạc, dùng ngữ khí chẳng hề để ý nói: “Thích thì tốt.”
Buổi trưa hắn tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn phong phú.
Thời điểm hắn rời đi cũng không có khóa cửa phòng, cho nên Vân Phiếm Phiếm cũng có thể ngửi được mùi hương của đồ ăn. Đối với một người mà buổi sáng chỉ được ăn bánh mì mà nói thì hương vị này đối với Vân Phiếm Phiếm quả thực chính là bạo kϊƈɦ.
Tâm cô cào phổi nhìn ra ngoài cửa, có điều trêи chân vẫn còn xích sắt cho nên không có cách nào ra khỏi căn phòng này.
Vân Phiếm Phiếm dậm dậm chân, căm giận nói: “Ngươi mau trả pháp lực lại cho ta.”
Tiểu Bạch Thái yếu ớt nói: “Ký… Ký chủ, không phải ta không trả cho cô, mà đó là sau khi trói định, thân thể cô liền ngủ say, pháp lực theo đó cũng…”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy mình như bị lừa rồi.
Cô có phải là bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/268535/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.