Chương trước
Chương sau
"Ai nói chỉ vì ta cảm kích nàng?" Bồng Vũ nghi hoặc.
"Không phải sao?"
"Tiểu Hồ Ly nói, nếu như không thích cũng sẽ không phải lấy thân báo đáp, mà là đời sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp." Bồng Vũ nói: "Ta thích nàng cho nên mới nguyện ý."
"..." Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người Bồng Vũ, "Thích ta?"
Bồng Vũ rất thẳng thắn gật đầu, "Đúng vậy."
Sơ Tranh: "Chàng xác định không phải là bởi vì ta cứu chàng nên ngươi mới đồng ý?"
Bồng Vũ: "Quả thật ta rất biết ơn nàng đã cứu ta, nhưng nó không liên quan đến việc ta thích nàng."
Sơ Tranh: "Vậy tại sao chàng lại cảm thấy mình thích ta?"
Bồng Vũ: "..."
Cái này còn cần lý do sao?
Bồng Vũ không nói được nguyên nhân, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy mình thích nàng, thời điểm trông thấy nàng, đáy lòng hắn ngoài vui vẻ còn có cả sự yên tâm.
Giọng của Bồng Vũ trở nên kiên định hơn: "Ta chỉ là thích nàng."
"Ồ."
"..."
Bồng Vũ đứng dậy đi về phía Sơ Tranh, rũ mắt xuống nhìn cô, "Nàng... Không thích ta sao?"
"Thích."
"Vậy thì nàng nguyện ý tiếp nhận ta không?"
"Không phải chúng ta đã thành hôn rồi đấy thôi?"
Bồng Vũ có hơi khó chịu đối với chuyện này, dù sao cũng là hắn thay thế tâm ma... Luôn cảm giác có chỗ nào không đúng.
Bồng Vũ đè cảm giác khó chịu xuống, "Vậy đêm nay ta có thể ngủ lại đây không?"
Sơ Tranh không để tâm nói: "Tùy chàng."
Con ngươi của Bồng Vũ hơi sáng lên.
Đợi đến thời gian nghỉ ngơi, Bồng Vũ mới đột nhiên sực tỉnh. Sơ Tranh sẽ quay về tiểu lâu bên bờ sông Vong Xuyên.
Cho nên hắn ngủ chỗ nào, không có nửa xu liên quan đến nàng.
"..."
-
Sơ Tranh chuẩn bị đủ canh Mạnh bà cho mấy ngày tới, vừa mới định đi nghỉ ngơi một lát, dưới lầu bỗng nhiên có tiếng động.
Sơ Tranh hơi khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục bình tĩnh đi lên cầu thang.
Tiếng bước chân từ dưới lầu tới gần, bóng dáng mờ ảo in trên mặt đất, một cái chân xuất hiện trong tầm mắt Sơ Tranh.
Sơ Tranh một tay túm người đè lên tường, một giây sau mới thả lỏng ra, "Sao chàng lại tới đây?"
Bồng Vũ kéo mặt nạ xuống, để lộ ra gương mặt tuấn mỹ kia, "Ta không thể tới sao?"
Sơ Tranh buông hắn ra, "Không phải." Không chào không hỏi câu nào đã chạy tới, rất đáng sợ đấy có được hay không!
Nếu không phải ta thu tay lại nhanh, bây giờ chàng đã bị đánh rồi!
Bồng Vũ dùng ngón tay vuốt ve mép mặt nạ, hỏi: "Nàng làm xong việc rồi sao?"
"Rồi."
"Vậy nàng muốn nghỉ ngơi chưa?"
"Ừm."
"Vậy ta có thể nghỉ cùng nàng không?"
"..."
-
Bồng Vũ từng ở tiểu lâu một thời gian, nhưng hắn chưa từng vào phòng của Sơ Tranh.
Phòng này so với chỗ hắn ở lại lúc trước thì lớn hơn một chút, trong phòng có trang trí vài bình hoa Bỉ Ngạn, trừ cái đó ra thì cũng không có quá nhiều đồ vật.
Bồng Vũ đi quanh phòng một vòng, ngồi ở mép giường, hai tay chống bên người, yên tĩnh chờ đợi.
Sơ Tranh vừa đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Cô hít một hơi sâu hỏi, "Chàng thật sự muốn ngủ với ta ở nơi này?"
"Không được sao?" Bồng Vũ đứng dậy, hai đầu lông mày như có chút căng thẳng cùng thấp thỏm.
Sơ Tranh nghiêm mặt nói: "Ta sợ chàng sẽ hối hận."
Bồng Vũ rất khó hiểu: "Tại sao ta lại hối hận."
Sơ Tranh: "Không hối hận thì tốt."
Sơ Tranh rút 1 cành hoa Bỉ Ngạn từ chiếc bình được đặt trong phòng.
Đầu ngón tay cô điểm nhẹ, tử điệp từ đầu ngón tay bay ra, đôi cánh mờ ảo lượn hai vòng, rồi dừng lại trên nhành hoa.
Bồng Vũ không hiểu Sơ Tranh đang làm gì, chỉ yên lặng quan sát.
Tử điệp đậu trên hoa Bỉ Ngạn một lát, lại dần dần ẩn vào trong hoa.
Đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ rực rỡ tươi đẹp trong tay Sơ Tranh, biến thành một hạt châu màu đỏ lớn bằng một viên thuốc.
Trên viên thuốc có khắc một phiên bản thu nhỏ hình hoa Bỉ Ngạn.
Sơ Tranh đưa viên thuốc đó cho hắn: "Ăn đi."
Bồng Vũ liếc nhìn nàng một cái, nhận viên thuốc, trực tiếp nuốt vào.
"Chàng không hỏi đó là gì sao?"
Bồng Vũ: "Nàng sẽ không hại ta."
Cho nên đồ nàng đưa, hắn cũng sẽ không chất vấn.
"Vì sao lại cảm thấy như vậy?"
"... Trực giác." Bồng Vũ nói: "Ta biết, nàng sẽ không hại ta."
Bởi vì thích nàng. . Đam Mỹ Hay
Cho nên tình nguyện tin tưởng mọi thứ thuộc về nàng.
-
Bầu trời vĩnh viễn là một màu xám xịt tăm tối, gió từ sông Vong Xuyên thổi tới, lay động cánh đồng hoa Bỉ Ngạn.
Bồng Vũ đứng bên cửa sổ ngắm nhìn biển hoa.
Không biết có phải là ảo giác của hắn không, nhưng hắn luôn cảm thấy biển hoa này so với hôm qua trông càng đẹp hơn.
"Chàng đang nhìn gì vậy?"
Sơ Tranh mặc quần áo xong, thấy hắn vẫn đang nhìn đăm đăm ra bên ngoài, cô cũng đi tới thử nhìn ngó, nhưng cũng không thấy gì bất thường.
Bồng Vũ theo bản năng trả lời: "Những đóa hoa này... Có vẻ đẹp hơn hôm qua."
Sơ Tranh nhìn theo, nhưng vẫn không có phản ứng quá lớn, chỉ đem áo khoác tới phủ thêm cho Bồng Vũ.
Bồng Vũ liền giang tay cho Sơ Tranh mặc áo khoác vào, xoay người lại để cô giúp hắn thắt đai lưng.
Sơ Tranh cúi đầu buộc chặt đai lưng cho hắn.
Khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, cánh môi chợt chạm vào một tia lành lạnh mềm mại.
Ngoài cửa sổ là rừng hoa Bỉ Ngạn lung lay trong gió, những tiếng rì rào nhẹ vang lên, hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp đến lạ kì.
-
Một bên khác.
Đã qua một thời gian dài mà Phù Nguyệt không đợi được tin tức Diêm Vương bất hòa với Sơ Tranh, ngược lại chỉ nghe được không ít người truyền tới tin tức hai người ân ân ái ái.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Phù Nguyệt đứng ngồi không yên, "Không phải ngươi nói Diêm Vương có mưu đồ khác sao? Hiện tại bọn họ như vậy là có mưu đồ khác hả?"
Nữ tử bị Phù Nguyệt chất vấn yêu cầu nàng ta bình tĩnh một chút.
"Nếu thật sự hai người bọn họ đã bắt tay với nhau, vậy sau này chúng ta phải làm sao bây giờ." Phù Nguyệt nào có thể bình tĩnh được.
"Ngươi không nghe thấy bên ngoài đồn đại thế nào sao?"
"Hai người bọn họ sắp thành hình mẫu bạn lữ đến nơi rồi."
"Ngươi cứ ngồi xuống trước đã." Nữ tử bị Phù Nguyệt lượn qua lượn lại đến choáng váng cả đầu óc, "Đừng đi nữa."
Phù Nguyệt không ngồi xuống, vẫn cứ đi qua đi lại, "Lúc trước vậy mà ta lại nghe lời ngươi mới không đi phá hoại chuyện này, hiện tại kết quả thành ra thế, phải làm sao bây giờ?"
Mày liễu của nữ tử kia hơi chau lại: "Cứ chờ một chút xem."
Trước kia Diêm Vương chưa từng gặp Mạnh bà, sao lại đột nhiên ân ái với nàng ta được?
Khẳng định có điều kỳ quái.
Mà Diêm Vương kia...
Từ sau lần đại chiến đó, tính tình hắn trở nên hơi cổ quái, hắn có ý đồ gì, tạm thời ả còn chưa biết.
Giọng nói Phù Nguyệt vẫn vang lên the thé, "Nếu bọn họ thật sự đến với nhau, đến lúc đó có thể nàng ta sẽ không chỉ là Mạnh bà nữa đâu!"
Nói đến chuyện này đại khái có lẽ đã chọc vào chỗ đau của nữ tử, sắc mặt ả chợt rất khó coi.
Nữ tử sai Phù Nguyệt ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Sơ Tranh cùng Diêm Vương thỉnh thoảng sẽ xuất hiện cùng nhau, căn bản cũng không cần nghe ngóng, tất cả mọi người đều đang nói, Diêm Vương đối với nàng là nói gì nghe nấy, cực kỳ cưng chiều.
Hiện giờ Diêm Vương đã không ở phủ đệ của mình nữa, hắn còn không chờ được mà dọn hẳn vào sống trong tiểu lâu bên bờ Vong Xuyên.
"Ngươi xác định bọn họ ở cùng một chỗ?"
"Người bên ngoài đều biết." Phù Nguyệt nói: "Chuyện này còn cần xác định gì nữa."
"Nói như vậy, bọn họ thật sự ở bên nhau sao?"
"Chắc chắn... Là chúng ta đã nghĩ sai ở đâu rồi."
Vốn cho rằng Diêm Vương muốn xuống tay với nàng ta, các nàng còn đang chờ bọn họ lưỡng bại câu thương, kết quả lại hóa ra không phải.
Phù Nguyệt hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Phải nghĩ biện pháp vào đó thám thính thử." Người kia nói.
Phù Nguyệt: "Làm sao vào đợc? Chỗ kia chỉ có khi nào được nàng ta đồng ý thì mới có thể đi vào."
Nữ tử nhìn Phù Nguyệt một lát nói, "Ta có một biện pháp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.