"Ai nói chỉ vì ta cảm kích nàng?" Bồng Vũ nghi hoặc.
"Không phải sao?"
"Tiểu Hồ Ly nói, nếu như không thích cũng sẽ không phải lấy thân báo đáp, mà là đời sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp." Bồng Vũ nói: "Ta thích nàng cho nên mới nguyện ý."
"..." Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người Bồng Vũ, "Thích ta?"
Bồng Vũ rất thẳng thắn gật đầu, "Đúng vậy."
Sơ Tranh: "Chàng xác định không phải là bởi vì ta cứu chàng nên ngươi mới đồng ý?"
Bồng Vũ: "Quả thật ta rất biết ơn nàng đã cứu ta, nhưng nó không liên quan đến việc ta thích nàng."
Sơ Tranh: "Vậy tại sao chàng lại cảm thấy mình thích ta?"
Bồng Vũ: "..."
Cái này còn cần lý do sao?
Bồng Vũ không nói được nguyên nhân, hắn chẳng qua chỉ cảm thấy mình thích nàng, thời điểm trông thấy nàng, đáy lòng hắn ngoài vui vẻ còn có cả sự yên tâm.
Giọng của Bồng Vũ trở nên kiên định hơn: "Ta chỉ là thích nàng."
"Ồ."
"..."
Bồng Vũ đứng dậy đi về phía Sơ Tranh, rũ mắt xuống nhìn cô, "Nàng... Không thích ta sao?"
"Thích."
"Vậy thì nàng nguyện ý tiếp nhận ta không?"
"Không phải chúng ta đã thành hôn rồi đấy thôi?"
Bồng Vũ có hơi khó chịu đối với chuyện này, dù sao cũng là hắn thay thế tâm ma... Luôn cảm giác có chỗ nào không đúng.
Bồng Vũ đè cảm giác khó chịu xuống, "Vậy đêm nay ta có thể ngủ lại đây không?"
Sơ Tranh không để tâm nói: "Tùy chàng."
Con ngươi của Bồng Vũ hơi sáng lên.
Đợi đến thời gian nghỉ ngơi, Bồng Vũ mới đột nhiên sực tỉnh. Sơ Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792693/chuong-2600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.