Edit: Assy
Beta: Sa Nhi
============
Mông Trần ở viện được hai ngày đã cảm giác mình có thể xuất viện được rồi.
Hắn thật sự không chịu nổi cái mùi bệnh viện nữa rồi.
Nhưng Sơ Tranh không đồng ý.
"Anh thực sự đã khỏe..."
Sơ Tranh: "Bác sĩ quyết định, anh nói không tính."
Mông Trần: "..."
Mông Trần đảo mắt, kéo tay áo Sơ Tranh "Chị, em muốn về."
Sơ Tranh: "..."
"Chị." Thiếu niên gọi chị với chữ kéo dài, trong mắt đều là thỉnh cầu.
Sơ Tranh không dao động "Không có cửa đâu."
Dù Mông Trần nói cái gì, Sơ Tranh đều trưng ra bộ mặt lạnh lùng 'Anh nói gì cũng vô dụng'.
Cuối cùng hắn đành phải từ bỏ, ủy khuất ở bệnh viện đợi cho tới lúc bác sĩ nói có thể xuất viện.
Rời khỏi bệnh viện, Mông Trần hít mạnh một hơi không khí mới mẻ, có cảm giác như vừa thoát ra khỏi nhà giam.
"Ra khỏi viện mà vui như vậy à?"
"Đương nhiên, ai không có việc gì lại muốn ở bệnh viện chứ." Mông Trần kéo Sơ Tranh đi, "Chúng ta đi nhanh đi."
Giờ hắn không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì của bệnh viện hết.
"Ai bảo anh làm mình bị thương."
"..."
Cũng không phải hắn muốn bị thương mà.
-
Mông Trần trở về liền tắm rửa một hồi, tóm lại ở bệnh viện không tiện.
Bởi vì vừa mới dưỡng tốt, cho nên Sơ Tranh cũng không cho phép hắn làm gì khác, đồ ăn đều mang về.
Ban đêm Mông Trần nằm trên giường, thoải mái dễ chịu lăn một vòng.
Vẫn là nơi này dễ chịu...
Cạch ——
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, Mông Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792676/chuong-2583.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.