Ông cụ Tinh ăn uống no đủ, dẫn theo Tinh Sương và quản gia rời đi, Hồ Thạc đi ké xe của ông cụ luôn.
Bãi cỏ mới vừa rồi còn náo nhiệt, lúc này cũng chỉ còn lại người máy nội trợ yên lặng thu dọn đồ đạc, cùng với Sơ Tranh và Tinh Tuyệt.
Tinh Tuyệt ngồi xuống sát bên Sơ Tranh, cuối cùng lại cảm thấy không thoải mái, nằm trên đùi Sơ Tranh.
Sơ Tranh sờ mái tóc mềm mềm của hắn, "Quan hệ của anh và người trong nhà không tốt?"
"Không biết nha."
"..."
Được thôi.
Tinh Tuyệt nói hắn đối với người Tinh gia chưa nói tới thích, cũng chưa nói tới không thích.
"Nghe quản gia nói từ nhỏ anh đã sống một mình, có thể là vì nguyên nhân này tạo thành."
"Một mình?"
"Ừ." Tinh Tuyệt chỉ chỉ trang viên đằng sau, "Anh một mình lớn lên ở đây."
Trang viên lớn đến quá mức, Tinh Tuyệt sống một mình ở đây từ nhỏ, vậy sẽ cô đơn đến cỡ nào chứ?
"Cha mẹ anh đâu?"
Tinh Tuyệt: "Chết rồi."
"Chết rồi?"
"Ừ." Tinh Tuyệt chậm rãi nói: "Bọn họ tham gia nghiên cứu trên không, nghe nói khi thăm dò thì xảy ra chuyện."
Tinh Tuyệt đề cập đến cha mẹ còn mờ nhạt hơn cả ông cụ, giống như là người xa lạ với họ vậy.
Trong quỹ tích trưởng thành của Tinh Tuyệt, cha mẹ quả thật không chiếm bao nhiêu phần.
Sơ Tranh sờ đầu Tinh Tuyệt hai lần: "Ông cụ không giống như không quan tâm đến anh, vì sao lại để anh sinh sống ở đây một mình."
Tinh Tuyệt kéo tay Sơ Tranh, hôn một cái vào lòng bàn tay cô, khẽ nháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792639/chuong-2547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.