Nếu như chỉ có một mình Ứng Chiếu ứng phó với Mục Tấn Nhiên, thì có lẽ thậm chí Mục Tấn Nhiên cũng không cần nói ra chuyện phát sinh giữa hắn ta và Đoàn Hi, chỉ cần hơi tạo áp lực, là có thể mang được đứa bé đi.
"Không sao, đừng sợ." Sơ Tranh vỗ vỗ đầu Ứng Chiếu: "Anh muốn nuôi nó thì chúng ta nuôi."
Giọng điệu này cực kỳ giống như chỉ nuôi một con vật nhỏ.
Ứng Chiếu: "..."
Hắn muốn lo lắng cũng lo lắng không nổi.
Cô cũng muốn làm Mục Tấn Nhiên phá sản luôn rồi...
Ứng Chiếu tin tưởng Sơ Tranh, chắc chắn cô có bản lĩnh ấy.
Ứng Chiếu hít sâu một hơi: "Ừ."
Sơ Tranh hôn lên mặt Ứng Chiếu một cái.
"Ma ma, con cũng muốn hôn hôn." Oắt con quệt miệng muốn hôn hôn.
"Cút."
Oắt con mếu máo, làm bộ muốn khóc.
"Em hung dữ với nó làm gì." Ứng Chiếu bất đắc dĩ dỗ con.
[ Nó cũng xứng! ]
[ Em mới không hôn! ]
[ Em chỉ hôn anh là đủ rồi! ]
Gò má và vành tai Ứng Chiếu không khỏi hơi đỏ lên, sao cô cứ luôn thích đùa giỡn hắn ở trong lòng nhỉ?
-
Chính như Sơ Tranh nói, Mục Tấn Nhiên không lựa chọn thưa kiện.
Văn phòng luật sư trên tấm danh thiếp đó đúng là vừa thành lập, không có danh tiếng gì.
Nhưng điều tra bên trong một chút, thì biết được nước trong này sâu cỡ nào.
Ngay cả hai luật sư nổi tiếng từ trước đến này luôn là đối thủ một mất một còn cũng ở chỗ này.
Lúc trước họ đã nói dù có chết đói cũng không làm đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792561/chuong-2469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.