Sơ Tranh không muốn gặp Trình Phục và Phương Thốn Di lắm, sợ mình nhịn không được lại động thủ, dù sao cơ hội kéo ngược lại cũng không nhiều.
Nhưng hai người kia cứ khăng khăng phải nhảy ra trước mặt cô xoát cảm giác tồn tại cơ.
"Tiểu Sơ."
Phương Thốn Di chặn trước mặt Sơ Tranh.
"Gần đây sao cậu lại trốn tránh tớ vậy? Còn chặn điện thoại của tớ nữa, rốt cuộc tớ đã làm sai chỗ nào?"
Thần sắc trên mặt Phương Thốn Di rất oan tủi, dáng vẻ vô tội kiểu "tớ không biết tớ làm sai chỗ nào".
"Nếu tớ làm sai chỗ nào thì cậu có thể nói cho tới biết, tại sao lại trốn tránh tớ?"
"Tớ rất lo lắng cho cậu..."
"Lo lắng tôi chết chưa à?" Sơ Tranh lạnh như băng cắt ngang lời cô ta.
"Không... Không phải, sao cậu lại nghĩ như vậy?" Phương Thốn Di kinh ngạc: "Tớ chỉ lo lắng cậu gặp phải chuyện gì."
Lần trước cô ta đi theo cô lên lầu 6, nhưng lầu 6 rất nhanh bị phong tỏa, bảo vệ mời cô ta xuống.
Cô ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không nhìn thấy cô rời đi.
"Không gặp phải cô, thì tôi sẽ không gặp phải chuyện gì cả." Sơ Tranh liếc cô ta một cái: "Vì tốt cho cô, đề nghị cô cách xa tôi ra một chút."
Phương Thốn Di: "???"
Cái gì gọi là vì tốt cho cô ta?
"Tiểu Sơ..."
"Xin lỗi tiểu thư, xin hãy lấy thư mời của ngài ra." Phương Thốn Di bị bảo vệ ngăn lại.
Lúc này Phương Thốn Di mới phát hiện nơi Sơ Tranh vào không bình thường lắm.
Cô ta làm gì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792542/chuong-2450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.