Hơn nửa đêm.
Sơ Tranh nghe thấy căn phòng cách vách có động tĩnh, không kiên nhẫn lắm đi qua xem.
Đẩy cửa phòng ra thì nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ.
Sơ Tranh vừa nghe còn tưởng là oắt con đang khóc.
Lắng nghe kỹ lại lại phát hiện không phải.
Khoan đã...
Thẻ người tốt khóc cái gì?
Sơ Tranh hoảng đến một nhóm.
Ứng Chiếu co lại trên giường, oắt con bị hắn ôm trong ngực, có thể là vì giọng hắn không lớn, nên cũng không bị đánh thức.
Sơ Tranh hít sâu một hơi, đi vào trong phòng.
"Ứng Chiếu?"
Sơ Tranh kêu hai tiếng, Ứng Chiếu đều không trả lời.
Sơ Tranh giơ tay sờ trán người đàn ông, trán hơi nóng, ý thức cả người cũng mơ mơ màng màng.
Có lẽ là chai rượu kia phát huy tác dụng chậm rồi.
Sơ Tranh sờ theo trán hắn, sờ đến gương mặt, có một chút nước ướt át.
Sơ Tranh nhìn oắt con bị người đàn ông ôm càng ngày càng chặt, vội moi đứa nhỏ ra khỏi tay hắn.
Sơ Tranh chuyển oắt con đến một bên khác.
Cô vừa sắp xếp xong, Ứng Chiếu mất đi thứ để ôm, đột nhiên giơ tay ôm lấy Sơ Tranh.
Khí lực ấy tựa như đang bắt lấy cây cỏ cứu mạng vậy, không muốn buông tay.
Sơ Tranh cảm thấy mình sắp bị hắn siết chết.
"Ứng Chiếu? Tỉnh lại đi."
Chính bản thân Ứng Chiếu cũng không biết bây giờ mình đang làm gì, làm sao có thể nghe thấy Sơ Tranh nói gì.
Cuối cùng Sơ Tranh không có cách nào, chỉ có thể ôm hắn, vỗ vỗ sau lưng hắn như dỗ bé con.
Cũng không lâu lắm oắt con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792540/chuong-2448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.