Chương trước
Chương sau
"Chỉ có hai người à?"
Thảo luận xong chuyện danh sách, Sơ Tranh mới nhớ tới hỏi Vạn Tín.
Vạn Tín: "Tôi không thấy người khác."
Ninh Ninh cũng lắc đầu, cô bé chỉ gặp được Vạn Tín.
Phó bản trước đó, họ đều vào cùng một nơi, nhưng lần này...
Cho nên họ cũng không biết có phải những người khác cũng đến đây không.
Cũng đã gặp phải, Sơ Tranh bảo họ tách ra đi tìm một chút, xem có manh mối gì, hoặc là xem xem có phải những người khác cũng đến đây không.
Vẻ mặt của Vạn Tín và Ninh Ninh rất giống nhau —— vẻ mặt trên tràng hỏa táng.
-
Sau đó Sơ Tranh và Đông Chiết không tìm được tin tức gì hữu dụng nữa, hai người quét sạch trên mấy tầng lầu một lần.
Trừ gặp phải ác linh trốn trong phòng thay đồ của y tá nữ ra thì không gặp phải thứ gì khác.
Vạn Tín và Ninh Ninh đi xuống dưới lầu, cũng không biết có tìm được gì không.
"Tòa nhà bên cạnh là khu nội trú, nối liền với tòa nhà này." Đông Chiết nói: "Có thể đi qua xem một chút."
"Ừ." Sơ Tranh không phản đối.
Cùng Đông Chiết đi qua phía khu nội trú.
Hai tòa nhà kết nối với nhau bằng hành lang, Sơ Tranh đỡ Đông Chiết đẩy cánh cửa kia ra, sau đó thì nhìn thấy Ninh Ninh kinh hoảng chạy từ đầu kia hành lang tới.
"Vạn Tín... Vạn Tín..." Ninh Ninh nhìn thấy hai người, lập tức chỉ ra phía sau.
"Sao thế?"
Sắc mặt Ninh Ninh trắng bệch: "Anh... Anh ấy bị thương."
Khi Sơ Tranh đi theo Ninh Ninh tìm được Vạn Tín, anh ta lẻ loi trơ trọi nằm trong lối đi nhỏ, dưới thân là máu tươi chảy xuôi mà ra.
Có phải cái không gian Tử Thần này có đam mê quái đản không, mẹ nó đã là ma rồi còn có thiết lập chảy máu là sao!
Vạn Tín vẫn còn thở.
Sơ Tranh đưa anh ta tới trong một phòng bệnh, tìm đồ ra cầm máu cho anh ta.
"Để tôi đi." Đông Chiết kéo Sơ Tranh ra, nhận lấy đồ.
Thân thể Đông Chiết ngăn trước Vạn Tín, Sơ Tranh chỉ có thể nhìn bóng lưng Đông Chiết.
"Xảy ra chuyện gì?" Sơ Tranh quay đầu hỏi Ninh Ninh.
Ninh Ninh nói vừa rồi họ nhìn thấy một bóng người, khá giống Lâm Táp, cho nên Vạn Tín mới đuổi theo.
Trong trường học, quan hệ của Vạn Tín và Lâm Táp hình như khá tốt.
Vạn Tín cũng đã nói, Lâm Táp chỉ là nhìn hơi lạnh, nhưng là người rất tốt.
Sau đó họ đuổi tới bên này, kết quả không biết Lộ Giang chui từ đâu ra, trực tiếp đâm Vạn Tín.
Động tác của Lộ Giang quá nhanh, Ninh Ninh và Vạn Tín đều không kịp phản ứng.
Bởi vì Ninh Ninh ở phía sau, cho nên theo bản năng chạy mất.
"Lộ Giang?"
Trong trường học Sơ Tranh gần như không hề gặp người này.
"Vâng..." Ninh Ninh gật đầu.
"Em chắc chắn là hắn?"
"Chắc... Chắc là vậy." Ninh Ninh cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy người kia chính là Lộ Giang, lại nặng nề gật đầu.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn về phía Vạn Tín.
Lộ Giang cũng ở đây, có lẽ những người khác cũng ở đây cả.
Chỉ là...
Tại sao Lộ Giang lại động thủ giết Vạn Tín?
-
Vạn Tín chảy nhiều máu là thế, nhưng không bị thương chỗ yếu, cho nên rất nhanh đã tỉnh lại.
Vạn Tín cũng xác định người kia chính là Lộ Giang. "Tại sao hắn ta lại muốn giết anh?"
"Sao tôi biết được chứ." Vạn Tín đau đến nhe răng trợn mắt: "Tôi tưởng là Lâm Táp nên mới đuổi theo, kết quả hắn đột nhiên xông tới, tôi nhìn thấy hắn cũng không nghĩ nhiều, sao mà ngờ được hắn lại đột nhiên xiên tôi chứ."
Cũng là bởi vì phó bản trước từng gặp nhau, biết đều là thí luyện giả, cho nên mới không phòng bị như vậy.
Kết quả Lộ Giang không nói một lời, vừa tới đã là một dao.
Dù anh ta có chạy nhanh cỡ nào thì cũng không trốn thoát kiểu này mà!
Vạn Tín vốn đang ở bên kia ríu rít tức giận mắng Lộ Giang, anh ta đột nhiên dừng lại: "Đại lão, mọi người nghe xem có phải bên ngoài có âm thanh không?"
Trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Đám người vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tiếng sột sột soạt soạt giống như có thứ gì đó bò lết trên mặt đất, kéo ra âm thanh.
"Thứ... Thứ gì vậy?" Vạn Tín tê cả da đầu, bây giờ anh ta là thương binh đó, còn có thứ gì đó đến nữa thì sống làm sao được hả trời!!
"Tôi ra ngoài xem sao."
Vạn Tín: "Đại lão..."
Đông Chiết: "Cẩn thận một chút."
Đông Chiết và Vạn Tín đồng thời lên tiếng.
Vạn Tín quỷ dị nhìn về phía Đông Chiết, hắn và đại lão có quan hệ thế nào, không phải... Người này là ai vậy?
"Ừ."
Sơ Tranh mở cửa đi ra ngoài.
Vạn Tín nuốt một ngụm nước bọt: "Ừm... Anh là ai vậy? Thí luyện giả của phó bản này sao?"
"Không phải."
Giọng điệu của Đông Chiết lạnh lẽo hơn vừa rồi không ít, hơn nữa nói xong câu đó thì không có ý định trò chuyện tiếp với anh ta nữa.
Vạn Tín: "..."
-
Nửa tiếng sau, Sơ Tranh kéo theo một con ác linh tóc dài vào.
Cô túm tóc ác linh, ác linh như con cá chết, hai mắt trắng dã, không nhúc nhích.
Vạn Tín xém chút nhảy dựng trên giường bệnh.
Vì sao đại lão luôn thích mang ác linh về vậy!! Cứ không thể trực tiếp giết chết sao?
... Nhưng đại lão chính là đại lão, hung ác! Ác linh ở chỗ cô cũng y như đậu hũ vậy.
Đi theo đại lão quả nhiên là cảm giác an toàn tăng cao.
Mình phải ôm đùi đại lão thật chặt.
Tóc của ác linh thật sự rất dài, Sơ Tranh chỉ túm một túm, còn lại đều trải dưới người cô ta, từ cổng uốn khúc về, không hề có vẻ gì như sẽ đứt.
Sơ Tranh ném ác linh xuống.
Ác linh ngửa mặt nằm dưới đất, tròng mắt giật giật.
"Ngươi có gặp những người khác không?" Sơ Tranh hỏi ác kia linh.
Ác linh chuyển tròng mắt, cực kỳ giống biểu cảm của người xấu có ý đồ xấu.
Sơ Tranh đạp một cước xuống, ác linh lập tức thành thật, tròng mắt lật qua, chỉ còn lại một mảnh trắng.
"Không... Không có..." Ác linh nói xong lại đổi giọng trong nháy mắt: "A, có gặp!"
"Dáng vẻ ra sao?"
"Quá tối, không thấy rõ." Ác linh bổ sung một câu: "Nhưng là một nam một nữ."
Một nam một nữ?
Vạn Tín và Ninh Ninh nói sau khi trời tối thì họ không hề rời khỏi căn phòng kia...
Vậy đó chắc không phải là họ.
Nữ chắc là Tô Vận... Nam thì ai cũng có khả năng.
"Trông thấy ở đâu?"
Ác linh chỉ vào phương hướng khu nội trú: "Bên kia."
-
Ác linh nói gặp ở tầng hai khu nội trú, lúc ấy hai người lén lén lút lút, nên cô ta mới nhìn thêm mấy lần.
Nhưng bên kia không phải địa bàn của cô ta, cô ta chỉ lén chạy qua, cho nên chỉ có thể âm thầm nhìn lén.
Vạn Tín bị thương, Sơ Tranh không có ý định dẫn anh ta đi.
Nhưng Vạn Tín đâu dám ở lại đây một mình, biểu thị cho dù chết cũng muốn chết bên cạnh đại lão.
Đông Chiết lạnh lùng nhìn anh ta một chút, sau sống lưng Vạn Tín không khỏi nổi lên một trận lạnh lẽo.
Hắn... Nhìn mình như vậy làm gì?
Cuối cùng Ninh Ninh tìm được một cái xe lăn, để Vạn Tín ngồi trên xe lăn, đẩy anh ta đi cùng sang chỗ khu nội trú.
Khu nội trú lớn hơn bên này nhiều, hơn nữa có bác sĩ và y tá trực ban.
Bọn họ chắc chắn không thể làm ra động tĩnh quá lớn.
Hoàn cảnh trong khu nội trú có một loại cảm giác âm trầm, Vạn Tín và Ninh Ninh đều căng thẳng cả người.
Sơ Tranh đỡ Đông Chiết, nhìn qua rất là tùy ý, giống như đang đi ra ngoài tản bộ vậy.
Nhưng mà ánh mắt Vạn Tín rất quỷ dị.
Đại lão lại tự mình đỡ người đàn ông kia...
Đây là đãi ngộ bậc nào chứ!
Rốt cuộc người đàn ông này là ai vậy!
"Em có biết anh ta không?" Vạn Tín nhỏ giọng nói chuyện với Ninh Ninh.
"Không ạ."
"Anh..." Vạn Tín đột nhiên im lặng, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, phía sau lưng một mảnh lạnh buốt.
Giọng nói vừa rồi... Không phải của Ninh Ninh.
Vạn Tín hoảng sợ gọi Sơ Tranh: "Đại... Đại lão."
"Gì?"
"Cô nhìn xem phía sau tôi là thứ gì vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.