Bóng đêm từng chút từng chút nuốt chửng những mảnh sáng vụn vặt nơi chân trời.
Vào một khắc khi tia sáng cuối cùng biến mất, bệnh viện còn đang ồn ã đột nhiên yên tĩnh lại.
Tiếng bước chân trên hành lang, tiếng y tá trò chuyện đều biến mất trong nháy mắt.
Sơ Tranh đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua.
Bên ngoài không có chút ánh sáng nào.
Tất cả đều chìm đắm trong bóng đêm.
Nơi này giống như đã bị bỏ hoang thật lâu rồi, không có lấy một bóng người.
Mỗi một không gian Tử Thần đều có loại cách thức bảo vệ này, ban ngày là khu vực an toàn, ban đêm mới thật sự là chiến trường.
Mà muốn tìm được đường hầm khẩn cấp thì nhất định phải là vào ban đêm.
Đông Chiết xuống khỏi giường.
"Vết thương không sao chứ?" Sơ Tranh nhìn chằm chằm vị trí vết thương của hắn.
"Không sao." Đông Chiết mặc áo khoác lên: "Chúng ta đi ra ngoài xem sao đi."
Bởi vì càng về sau, thứ xuất hiện sẽ càng nhiều, cho nên bây giờ vẫn còn tương đối an toàn.
Sơ Tranh cũng không phản đối, giơ tay đỡ Đông Chiết đi ra ngoài.
Đông Chiết cũng không làm ra vẻ, hai người sóng vai ra ngoài.
Bên ngoài hành lang chỉ có đèn khẩn cấp lóe sáng, hai đầu tĩnh mịch, không nhìn thấy điểm cuối.
Từng dãy cửa lúc này đều đóng chặt.
Sơ Tranh thuận tay nhấn mở cửa phòng bên cạnh, cửa mở ra, bên trong chính là phòng bệnh bình thường, không có ai cả.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của họ chậm rãi vang lên trên hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792525/chuong-2432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.