Có lẽ rắn cha thật sự đang ngủ đông, mở vòi tắm ra, không lâu lắm thì đã tỉnh lại.
Hai cha con ôm đầu khóc rống.
"Có thôi đi không." Sơ Tranh nhịn một lát, hai con rắn khóc hoài không dứt, cô lập tức không nhịn được: "Nếu tỉnh rồi thì đi nhanh đi."
"Cảm ơn cô." Rắn cha cảm ơn Sơ Tranh: "Nếu không có cô và Yêu Vương đại nhân, chỉ sợ..."
Những năm này ông ta vẫn rất cẩn thận, không sử dụng yêu lực, làm một người bình thường.
Ai biết sau lần ranh con sử dụng, thì bị người bảo vệ tra được đến nơi.
"Ừ."
Sơ Tranh không chút khách khí nhận lấy.
"Cho nên khi nào hai người mới đi?"
"..."
Rắn cha không tiện ở trong nhà Sơ Tranh, nhưng tạm thời ông ta vẫn không thể khôi phục hình người.
Cho nên chỉ có thể đồng ý với Sơ Tranh chờ buổi tối lúc không có người rồi đi.
Đến lúc đó lên núi chờ một thời gian ngắn, chờ khôi phục lại rồi trở về.
Rắn cha hơi chần chờ: "Có thể làm phiền cô một chuyện nữa không?"
"Biết phiền thì đừng nói."
"..."
Ngoài miệng thì Sơ Tranh nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn bảo rắn cha nói.
Rắn cha muốn nói báo cho người nhà một tiếng, miễn cho họ lo lắng.
Rắn cha bảo Sơ Tranh tùy tiện tìm một lý do, sau đó Sơ Tranh gửi nhắn tin cho bên kia, lấy giọng điệu của rắn cha nói ông ta dẫn con trai lên núi giải sầu, không có tín hiệu, đừng gọi điện thoại.
Rắn cha: "..."
-
Ngày hôm sau Sơ Tranh dậy thì đã không nhìn thấy xà yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792463/chuong-2370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.