Chương trước
Chương sau
Sơ Tranh ném bóng đen vào trong lồng chụp thủy tinh.
Hắn ta ở trong lồng chụp thủy tinh cũng không có bất kỳ biến hóa nào, xem ra thật sự là người... Sơ Tranh vẫn không tin, làm gì có người nào có dáng vẻ như kia?
Nhưng con hàng này có thực thể, thậm chí có nhiệt độ.
"Anh nhìn gì thế?" Sơ Tranh giải quyết bóng đen, đi đến bên cạnh Ti Tàng, lần theo ánh mắt hắn nhìn sang.
Hắn đứng ở đây rất lâu rồi.
Ti Tàng cũng đang nhìn một chiếc lồng chụp thủy tinh.
Sơ Tranh vừa nhìn cũng đã bị chấn động.
Người cá?
Trong lồng chụp thủy tinh có một người cá yên tĩnh trôi nổi, đuôi cá to lớn màu sắc tươi đẹp, xinh đẹp giống như cảnh tượng trong đồng thoại.
Bất cứ kẻ nào trông thấy cũng sẽ cảm thấy rung động.
Đây không phải đẹp trên ngũ quan dung mạo, mà là đẹp trên giống loài.
Ti Tàng: "Thứ lần trước ngươi cho bản vương nghe, ngươi còn nhớ không?"
"Video của Hoa Diệp ấy à?"
Ti Tàng nhíu mày, không kiên nhẫn lắm: "Bản vương làm sao biết cô ta tên gì. Trong tiếng hát của cô ta, có tiếng khóc của người cá."
Đây chính là thứ Ti Tàng nghe thấy.
Tiếng khóc, tiếng khóc rất lớn.
Xen lẫn vào tiếng hát, cực kỳ khó nghe.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm người cá trong lồng chụp thủy tinh, một lát sau lên tiếng: "Cho nên cô ta vì người cá nên mới có thể hát hay như vậy?"
"Chắc là thế."
"Làm sao làm được?" Hoa Diệp có thể sử dụng sức mạnh của người cá?
"Không biết." Ti Tàng nói: "Nhưng con người cá kia chắc là con trước mặt này."
Sơ Tranh ngờ vực: "Làm sao anh biết?"
Ti Tàng kéo khóe miệng xuống, lộ ra một nụ cười có thể xưng là lãnh khốc: "Bản vương là Yêu Vương."
Sơ Tranh: "..." Mi là Yêu Vương nên không tầm thường nha! Còn không phải vẫn phải xin ta à!
Sơ Tranh tản bộ đến chỗ bóng đen, chỉ vào con người cá kia hỏi: "Người cá kia là thế nào vậy?"
"Bắt được chứ thế nào." Bóng đen biết đại khái cái lồng chụp thủy tinh này không ra được, đã ngồi xếp bằng dưới đất, bình tĩnh như lão tăng ngồi thiền.
Sơ Tranh tìm video của Hoa Diệp ra, ấn mở cho hắn ta xem.
Bóng đen: "..."
Sao còn quay hình lại nữa!
Giam giữ còn chưa đủ, còn muốn sỉ nhục trên tinh thần một phen sao?
Quá đáng nha!
"Rốt cuộc cô muốn làm..." Bóng đen còn chưa nói hết lời, đột nhiên dừng lại, hai tay chống vào thủy tinh, ghé vào trên thủy tinh.
Bóng đen còn chưa nghe xong thì đã hét lớn một tiếng: "Cô ta là ai!"
"Hoa Diệp." Sơ Tranh nói: "Cho nên cô ta làm sao à?"
Bóng đen đứng lên, đi dạo bên trong hai vòng: "Cô thả tôi ra."
"Nằm mơ." Thả ngươi ra để ngươi bắt thẻ của ta sao?!
Bóng đen: "..."
"Tôi không bắt mấy người nữa!" Bóng đen cắn răng.
Sơ Tranh cất điện thoại, khoanh tay trước ngực đứng ở bên ngoài, không nói chuyện.
"Tôi thật sự không bắt hắn nữa."
"Nếu tôi bắt hắn tôi sẽ chết không yên lành!"
Bóng đen nói khô cả họng, Sơ Tranh vẫn không để ý tới hắn ta.
Bóng đen ôm đầu: "Vậy đi, chỉ cần hắn không làm hại người khác, thì tôi sẽ không bắt hắn, như vậy ok chưa?" Sơ Tranh nhíu mày: "Không phải anh nói yêu đều phải diệt trừ à?"
Bóng đen: "..."
Sơ Tranh: "Hơn nữa người bảo vệ lại không chỉ có một mình anh, sao tôi biết được những khác sẽ không tới bắt hắn."
Bóng đen: "..."
Người này sao mà khó chơi vậy chứ.
"Tôi vẫn có chút quyền nói chuyện, chỉ cần tôi nói thì sẽ không thành vấn đề." Bóng đen cam đoan với Sơ Tranh.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, cũng không biết tin hay không tin, nhưng ngược lại cũng thả hắn ta ra.
Bóng đen ra thì trực tiếp lấy người cá ra, đặt ở trên bàn phía sau.
Hắn ta không hề nghĩ ngợi, vén quần áo nửa người trên của người cá lên.
Sơ Tranh cấp tốc che mắt Ti Tàng, xoay hắn sang phương hướng khác.
Ti Tàng không có sở thích nhìn thân thể người khác, mặc dù có chút phẫn nộ vì hành vi của Sơ Tranh, nhưng cũng chỉ trừng cô một cái, không nói gì.
Không biết bóng đen mân mê cái gì, sắc mặt dần dần trở nên khó coi: "Quả nhiên nội đan mất rồi."
Người cá này là do hắn ta bắt về.
Lúc đó trực tiếp nhốt lại, khi ấy hắn ta chắc chắn là nội đan vẫn còn.
Nơi này chỉ có người bảo vệ mới có thể đi vào, là ai lấy nội đan đi?
Còn dám đưa nội đan cho nhân loại dùng... Điên rồi sao?!
Sơ Tranh thuận miệng hỏi một câu: "Hậu quả rất nghiêm trọng?"
"Đương nhiên nghiêm trọng, nhân loại hoàn toàn không thể khống chế được nội đan của yêu." Bóng đen đau đầu túm tóc vốn không tồn tại.
Cho dù nội đan chỉ có thể phát huy một phần mười sức mạnh, thì cũng là sức mạnh vô cùng cường đại đối với con người.
Con người sao có thể khống chế được lực lượng như vậy.
Cuối cùng sẽ chỉ biến thành một con rối.
Sơ Tranh rất hài lòng, hậu quả nghiêm trọng là tốt rồi.
Sơ Tranh vù vù viết xuống một cái địa chỉ, tặng kèm thêm số điện thoại và tên của Hoa Diệp: "Không cần khách khí. Vì dân trừ hại, người người đều có trách nhiệm."
Chuyện có thể nhờ người khác giải quyết, vậy thì không cần làm phiền cô nha!
Bóng đen: "..."
Sơ Tranh bảo Ti Tàng cầm hòm sắt, chuẩn bị rời đi.
Yêu Vương đại nhân không phối hợp lắm: "Dựa vào cái gì mà bắt bản vương cầm." "Anh không phải Yêu Vương à, chút chuyện nhỏ này cũng không làm được?" Sơ Tranh dừng một chút: "Vậy Yêu Vương như anh..."
Ti Tàng: "..." Có Yêu Vương nào lại phải làm loại chuyện này?
Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, Ti Tàng trừng Sơ Tranh vài giây, thỏa hiệp trước.
Cầm thì cầm!!
Yêu Vương làm gì cũng tuyệt nhất!!
Bóng đen nhìn Sơ Tranh và con yêu kia vừa đấu võ mồm vừa rời đi.
"..."
Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Vì sao họ lại giống như tới làm khách vậy?!
-
Sơ Tranh cảm thấy nhà cô như một chỗ thu nhận động vật.
Rắn cha bị ném dưới đất trong phòng khách, rắn con còn chưa chữa khỏi vết thương, không cách nào khôi phục hình người, cũng cuộn lại ở bên cạnh.
"Đừng cản đường." Sơ Tranh đá văng rắn con, không nhịn được nói: "Cậu không thể về nhà cậu đi à?"
Nếu không phải nể tình thẻ cảm ơn thì đã sớm ném ra ngoài lâu rồi!
Xà yêu tủi ơi là tủi dịch sang bên cạnh: "Tôi về thế nào được, tôi như vậy sẽ bị bắt đến vườn bách thú."
"Mẹ cậu đâu?"
Xà yêu vặn vẹo người: "... Mẹ tôi không biết chuyện này."
Mẹ cậu ta hoàn toàn không biết hai người họ là yêu.
Theo như cha cậu ta nói thì lúc trước khi sinh con, ông ấy sợ muốn chết.
Cũng may khi cậu ta sinh ra cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, là hình hài của một đứa bé bình thường.
Cho nên đến nay mẹ cậu ta cũng không biết, chồng và con bà ấy là yêu.
Sơ Tranh: "..."
Alo, chú cảnh sát ơi ở đây có yêu lừa cưới!
Sơ Tranh nhìn chằm chằm con lớn kia: "Cha cậu còn tỉnh được nữa không?"
Xà yêu kiên định nói: "Đương nhiên có thể."
"Vậy sao ông ta vẫn còn bất tỉnh?" Đã bao nhiêu ngày rồi? Cho dù là suy yếu thì cũng nên tỉnh một chút chứ?
"... Chắc... Chắc là ngủ đông." Xà yêu không chắc chắn lắm.
"..."
Hay cho ngủ đông!
Sơ Tranh kéo rắn cha vào phòng tắm, mở vòi tắm ra, cho ông ta ấm áp.
Lời nói của xà yêu không có trọng lượng, không dám nói chữ nào, chỉ có thể nằm sấp ở cửa phòng tắm.
"Mé, có biết chơi không đấy!"
Ti Tàng đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách đột nhiên đứng lên, giữa lông mày đều là lửa giận, nhìn chằm chằm điện thoại như nhìn kẻ thù.
Sơ Tranh hít sâu: "Anh đang làm gì đó? Ai dạy anh nói tục?"
"Hắn tự tặng đầu người!" Ti Tàng hầm hừ: "Bản vương nói tục khi nào?"
"Chơi ít thôi"
"Chơi game mà ngươi cũng quản à." Ti Tàng ngồi trở lại, report toàn bộ vua hố đồng đội vừa rồi.
"Không bằng lòng?"
"..." Có việc cầu người, Ti Tàng không nói chuyện, cúi đầu tiếp tục chơi game.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.